Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 913
Cập nhật lúc: 2025-12-15 07:37:10
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ba gỡ vảy nên sinh khí hao hụt một nửa, mặt cũng hiện rõ vẻ già nua.
Thế nhưng khi đám trẻ mặt, những ánh mắt nghiêm khắc hiền từ đến lạ: "Các cháu là tương lai của tộc cá, tương lai vùng biển còn cần các cháu bảo vệ. Vì , đừng vội."
Đừng vội, chờ đến khi các cháu thật sự trưởng thành, nhất định sẽ ngày các cháu tiếp tục bảo vệ tộc nhân những lão già như chúng đây.
Nước mắt họ rơi khỏi khóe mắt, ngưng tụ thành ngọc trai trong trung, lặng lẽ rơi làn nước biển.
Những trong giới huyền môn như Tạ Vân Lý khi thấy cảnh đều xúc động.
Người nhà họ Chu càng do dự. Sau khi trân trọng nhận lấy ba mảnh vảy hộ tâm, họ nhanh chóng tiến hành sửa chữa cái chụp thanh đồng.
Cho đến lúc hoàng hôn, linh lực truyền gần cạn kiệt, nhà họ Chu cuối cùng cũng thành việc tu sửa.
Màn sương mù từng vỡ bởi vật trấn bên , giờ đây thiện khoảnh khắc vật trấn hòa lòng biển sâu.
Từ đó, kết giới biển của nước Hoa thiết lập.
Kết giới xong, linh thể Tỳ Hưu từng trấn áp ô uế cũng rút lui khi thành nhiệm vụ.
Đợi đến khi Chử Bắc Hạc thanh trừ ô uế còn sót thì từ nay về , vùng biển nước Hoa và lãnh thổ nước Hoa sẽ còn nhiễm ô uế từ nước N nữa.
Khi ô uế thể tràn ngoài, ô nhiễm tích tụ sẽ nhanh chóng khiến nước N tự chịu hậu quả.
những điều đó còn liên quan gì đến họ nữa.
Mặt trời lặn xuống đường chân trời, ráng chiều rực rỡ như nhuộm cả vùng biển thành sắc màu lộng lẫy.
Mây đỏ, biển vàng, sắc trời huy hoàng quanh năm.
Dường như cảm nhận sự đổi của biển, các loài sinh vật biển lượt nhảy lên mặt nước, tung tăng ánh hoàng hôn.
Nhìn thấy cảnh mắt, Khương Dư Dư và những khác đều nở nụ .
Ánh sáng tan dần, lượt rời chuẩn về.
Khương Dư Dư cũng chuẩn rời cùng Tiêu Đồ, chỉ là mới xoay bất ngờ Chử Bắc Hạc gọi .
Suốt một tháng nay, ngoài việc liên quan đến kết giới, cô và hầu như giao tiếp gì.
Dù hai vẫn sống ở hai nhà kề , nhưng Chử Bắc Hạc đầu tiên cảm nhận rằng cô cách xa.
Thậm chí, còn ngày càng xa hơn.
Anh phiền đến quyết tâm bảo vệ vùng biển của cô nên cô đến, cũng chủ động phiền.
giờ đây, kết giới chắn biển thành, tạm thời còn rơi ngủ sâu nữa.
Anh ... sắp xếp chuyện giữa và cô.
Ánh hoàng hôn đổ xuống, ráng chiều tà vàng kim dần chuyển thành hồng nhạt.
Chử Bắc Hạc mặt biển ánh ráng chiều nhuộm hồng, Khương Dư Dư, một nữa vươn tay với cô.
Khương Dư Dư thấy rõ trong lòng bàn tay chính là đá tâm mạch mà cô từng trả .
Cô đang hiểu ý là gì thì : "Lần cô , nếu dám nhận lôi phạt của cô thì cô sẽ nhận viên đá ."
Chử Bắc Hạc cô, ánh vàng dường như nhuốm chút đỏ nhàn nhạt.
"Lần cô đ.á.n.h trúng nên đó tính."
Khương Dư Dư mím môi, ánh mắt điềm tĩnh, hỏi : "Vậy, gì?"
Chử Bắc Hạc : "Ta cô gọi sét thêm một nữa. Nếu trúng, mong cô sẽ nhận viên đá ."
Anh là nếu trúng, nhưng cả hai đều hiểu rõ, chỉ cần Khương Dư Dư tay, cho dù cô vẫn cố tình lệch hướng như thì cũng sẽ khiến tia sét ... rơi trúng lên một cách chuẩn xác.
Đó là lời xin của dành cho cô.
Khương Dư Dư Chử Bắc Hạc mắt, đôi mắt hạnh đào chứa đựng những cảm xúc khó đoán . Một lúc lâu , cô mới tìm giọng , hỏi : "Trước đây luôn nhấn mạnh rằng là đó. Đã , tại bây giờ nhất quyết nhận thứ ?"
Ánh mắt Chử Bắc Hạc trầm xuống, chỉ : "Đây là thứ đó tặng cô. Ta , quà tặng cho cô, sẽ lấy ."
" cũng là cần nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-913.html.]
Giọng cô nhẹ, hề chút tức giận giận dỗi nào, giống như khi cô từng cần nữa, giọng điệu dứt khoát và chút hối hận.
Trong lòng Chử Bắc Hạc dâng lên cảm giác xa lạ và khó chịu đó một nữa.
Anh gì đó, nhưng gì.
Vì lý do thực sự là như .
Thật chính cũng câu trả lời.
Rõ ràng đó là trái tim thuộc về , nhưng vì từng ở bên cô mà mang theo ấm của một khác.
Dù trở với chính , vẫn cảm thấy thiếu hụt.
Vì trả cho cô.
Anh nửa trái tim đó bình yên trở .
Thấy gì nữa, hàng mi của Khương Dư Dư cụp xuống, cất lời: " sẽ gọi sét đ.á.n.h nữa. Không vì bây giờ cũng là , mà vì là Long Mạch bảo vệ quốc gia. Là thành viên của Cục An ninh Đặc biệt, phép, cũng sẽ điều gì tổn hại đến ."
Nếu cô chỉ là quan trọng trong mắt như bao khác thì cô cũng thể coi như một sự tồn tại bình thường như bao khác vẫn nhận.
Từ nay, trong mắt cô, chỉ là Long Mạch mà cô cùng bảo vệ.
Không còn là Chử Bắc Hạc nữa.
Ánh chiều tà nhanh chóng tàn, đại dương màu hồng rực rỡ cũng dần phai nhạt, trở vẻ vốn của nó.
Sau khi mây hồng tan hết, ráng chiều chân hai cũng từ từ biến mất.
Chử Bắc Hạc đôi mắt tĩnh lặng của cô, cảm giác như thể gì đó đang dâng trào trong tận sâu linh hồn. Khi cô định xoay rời , vô thức giữ lấy cô, : "Khương Dư Dư, cho thêm một chút thời gian."
Giọng khàn đục, hình như mang theo phần nào âm sắc quen thuộc ngày xưa, thoáng chút khẩn cầu: "Em... đợi thêm một chút nữa."
Giống như câu cô từng với đá tâm mạch khi vội vã chạy đến lúc .
Giờ cũng hy vọng, cô đợi thêm một chút.
Đừng bỏ .
Sau cuộc chuyện hôm đó, dù Khương Dư Dư chút cảm động, nhưng những lời cô , những quyết định cô từng đưa sẽ vì một câu của mà dễ dàng đổi.
Mối quan hệ giữa hai thể hóa giải, nhưng khiến Tiêu Đồ, giữa chứng kiến bộ quá trình, bắt đầu sốt ruột.
Khi Dư Dư sẽ từ bỏ, từng ủng hộ.
Dù thì Chử Bắc Hạc thực sự cô tổn thương.
Bỏ mặc một tháng cũng quá đáng.
giờ thấy Khương Dư Dư đối xử với Chử Bắc Hạc ngày càng lạnh nhạt, đến mức đối phương chủ động hòa mà cô vẫn mảy may lay động...
Tiêu Đồ bắt đầu lo lắng.
Dư Dư vẻ thật sự từ bỏ .
Tiêu Đồ can thiệp quyết định của cô, thế là trực tiếp tìm Chử Bắc Hạc.
Cậu vẻ bất mãn kiểu "trách yêu ông nên ": "Anh chủ động giữ cô , thể thêm vài lời t.ử tế dỗ dành ?"
"Mở miệng là cô dùng sét đ.á.n.h , Dư Dư kẻ bạo lực điên cuồng chứ."
Chử Bắc Hạc thiếu niên , gì.
Tiêu Đồ thấy càng tức, đảo mắt chỉ những vết sẹo đen li ti dày đặc cổ tay : "Còn cái nữa, nếu em đoán sai thì chắc đây là vết tích từng gánh lôi kiếp cô đúng ? Lúc cô hỏi, thẳng? Cùng lắm thì hôm đó giữ cô hết. Cô cảm động một lúc, khi tha thứ cho luôn!"
Dù thì phim truyền hình cũng thế mà.
Nữ chính giận dỗi đau lòng, một là nam chính liều mạng cứu, từ đó cùng vượt qua gian khổ mà với , hai là tình cờ phát hiện nam chính từng âm thầm hi sinh vì , cảm động tái hợp.
Kịch bản sẵn như thế , mỗi việc diễn theo cũng !
Chử Bắc Hạc hiểu sự thất vọng của Tiêu Đồ, chỉ hỏi ngược : "Tại khiến cô cảm động?"