Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 945

Cập nhật lúc: 2025-12-15 07:39:17
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai trói chặt, đàn ông run tay một cái, cái bao rắn lưng rơi xuống.

Khương Dư Dư đoán , lập tức gọi: [Quy Hư. ]

[Tới liền!]

Một làn sương đen từ túi của cô phóng , lập tức bao lấy đàn ông, vững vàng đỡ lấy bao rắn khi nó chạm đất.

Sương đen nhẹ nhàng đặt bao rắn xuống đất.

Khương Dư Dư định bước lên kiểm tra thì ngờ, khoảnh khắc bao rơi xuống đất, cảnh vật xung quanh bỗng chút đổi kỳ lạ, dường như bước kết giới.

Giây tiếp theo, một giọng quen thuộc mang theo chút nghi ngờ vang lên: "Đại sư Khương?"

Khương Dư Dư và Chử Bắc Hạc đầu thì thấy trong rừng gần đó, Ngọc Bích đang chôn một nửa trong đất, nửa ngẩng lên hai , thấy họ tỏ vẻ mừng rỡ.

lập tức "xoạt" một cái, tự nhổ khỏi đất, vác lấm lem bùn đất chạy nhanh đến mặt hai : " là hai ! Đại sư Khương, còn cả đại nhân nữa, hai tới đây?"

Cô tại hai kẻ trói phía hai , nghiêng đầu hỏi: "Hai là gì đây? Không lẽ... quà mắt?"

Khi đối mặt với câu hỏi của Ngọc Bích, Khương Dư Dư chỉ một câu: "Bọn buôn ."

Vừa dứt lời, cô kéo mở cái bao tải đất, bên trong là một bé trai tầm ba, bốn tuổi đang ngủ. Mặc dù lắc lư dữ dội như mà đứa bé vẫn tỉnh, lẽ cho uống thuốc.

Ngọc Bích thấy hai từ "buôn " thì sững , đến khi rõ đứa bé trong bao, vẻ mặt lập tức nghiêm nghị hẳn.

"Là đứa nhỏ ở làng Hoa Bị."

Nói xong, cô chút do dự, lập tức đá mạnh về phía hai đang khống chế đất.

Dám bắt cóc trẻ con ngay địa bàn của Ngọc Bích , đúng là chán sống!

, tuy làng cổ vật xây ở làng Hoa Bị, nhưng Ngọc Bích từ lâu xem cả làng Hoa Bị chân núi là địa bàn của làng cổ vật .

Mấy "văn vật nhỏ" trong làng đôi khi còn lén xuống núi, bám cửa sổ nhà dân để xem ti vi.

dù hôm nay hai bắt cóc trẻ con trong làng, mà là dẫn từ nơi khác đến cũng thế, chỉ cần là bọn buôn thì đều đáng c.h.ế.t.

Sau khi đá xong tên đàn ông, Ngọc Bích thấy phụ nữ bên cạnh rụt cổ , trông vẻ ngoan ngoãn, nhưng cô cũng chút nương tay mà đá cho một phát.

Hai tên buôn rên rỉ thì Tiêu Đồ và Bão Sơn từ phía rừng cũng nhanh chóng chạy tới.

Bão Sơn thấy Ngọc Bích, lập tức ấm ức hét lên: "Ngọc Ngọc!"

Sau đó thấy đứa bé trong lòng Khương Dư Dư, to con vốn còn tủi lập tức rạng rỡ: "Ngưu Ngưu, là Ngưu Ngưu."

Vừa , Bão Sơn kéo đứa nhỏ , thấy thằng bé tỉnh còn lay.

"Ngưu Ngưu! Ngưu Ngưu!"

Ngọc Bích thấy Bão Sơn suýt nữa kéo bé dậy, vội vàng ngăn : "Ngưu Ngưu chuốc thuốc, bế nó về nhà ."

Trẻ con trong làng mà mất tích, cha chắc chắn lo lắng lắm.

Bão Sơn thì lập tức gật đầu: " bế."

Khương Dư Dư lập tức giao đứa bé cho Bão Sơn. Chỉ là lúc buông tay, cô nhanh chóng móc từ trong túi một lá bùa gấp hình tam giác, nhét cổ áo của đứa bé.

Có lẽ do bọn buôn dọa sợ, hồn vía thằng bé định, trấn an thì dễ gặp ác mộng, hoảng loạn.

Bão Sơn thấy động tác của cô, dùng một tay nhẹ nhàng vỗ lên chỗ đặt bùa, với cô: "Cảm ơn."

Nói xong, Bão Sơn tiếp tục lay nữa mà chuyển sang bế bồng cẩn thận, vững vàng, chẳng màng đến hai tên buôn đất, ôm đứa bé đầu chạy xuống núi.

Tiêu Đồ hai kẻ là bọn buôn nên thấy ghê tởm, hỏi: "Vậy hai tính ? Có báo cảnh sát cho làng ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-945.html.]

Ngọc Bích : "Chưa cần vội báo cảnh sát."

Vừa , cô cúi , mỗi tay kéo một tên đến cái hố mà cô chui .

 

Suy nghĩ một chút, Ngọc Bích bắt tay lấp đất, chôn hai hố, chỉ chừa mỗi phần đầu lộ .

Ngọc Bích phủi phủi bùn đất tay, miệng còn lầm bầm: "Hố mà từng , để mấy tên hưởng ké đồ thơm ."

Hai tên buôn lúc đầu tưởng chôn sống, nhưng thấy chỉ chôn nửa thì càng hoảng sợ hơn.

"Cô định gì? Mau thả chúng ?"

"Cô đang dùng tư hình để trả thù riêng đấy!"

Chúng bắt cóc trẻ con, báo cảnh sát mà chôn chúng?

Ngọc Bích chẳng thèm để ý, thấy chúng kêu la mãi thì bèn túm một nắm đất nhét miệng chúng: "Câm miệng."

Hai kẻ buôn kịp phản ứng nhét đầy miệng đất, lập tức sặc nhổ liên tục.

Ngọc Bích cũng mặc kệ, lấp đất chặt xong mới : "Chôn vài ngày hẵng báo cảnh sát."

Giao thẳng lên đồn thì nhẹ nhàng cho chúng quá.

Khương Dư Dư ý kiến.

Nhìn tướng mạo, hai là vợ chồng, dạng buôn chuyên nghiệp, chúng bắt cóc trẻ con do đem về nuôi.

Hai mệnh con, đàn ông bệnh, khả năng sinh sản, bỏ tiền mua con. Vừa đến đây thăm họ hàng, thấy thằng bé nên họ nổi lòng tham, định bắt cóc.

liên quan đến đường dây mua bán nên cần vội giao cho công an.

Để họ trong núi hấp thụ tinh hoa cỏ cây, tịnh tâm vài ngày cũng tệ.

Khương Dư Dư phản đối thì Chử Bắc Hạc cũng gì để .

Ngược , Tiêu Đồ cách của họ, như nghĩ gì đó nên bèn lục lọi xung quanh, tìm một tấm ván gỗ cũ. Cậu với tay rút một mảnh vảy, nhanh chóng gì đó lên tấm ván.

Sau đó, cắm thẳng giữa hai cái đầu đang lộ khỏi mặt đất.

Trên ván ghi rõ ba chữ: Bọn bắt cóc.

Nhìn qua trông hệt như bia mộ.

Sợ hiểu lầm, Tiêu Đồ còn giải thích: "Nhỡ ai ngang chuyện mà đào cứu chúng thì ."

Ngọc Bích , lập tức Tiêu Đồ bằng ánh mắt ngợi khen. .

Dù nơi thuộc kết giới của làng cổ vật, ngoài trong làng thì ai ngang, nhưng phòng bệnh hơn chữa bệnh ha?

Những chi tiết nhỏ như quan trọng.

Tiêu Đồ và Ngọc Bích , trong mắt cả hai sự ăn ý.

Ngọc Bích nhanh chóng gọi Khương Dư Dư và Chử Bắc Hạc: "Đi thôi, làng. Trưởng làng mà thấy hai chắc chắn sẽ vui."

Vừa , cô dẫn đường về phía làng.

Không ai trong họ thèm để ý tới cặp vợ chồng chôn nữa, mặc kệ họ gào phía cũng đầu.

 

 

Loading...