Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 955
Cập nhật lúc: 2025-12-15 07:39:27
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai ngày nay Khương Dư Dư từng nghĩ cảnh tượng thấy khi đó chỉ là ảo ảnh .
nếu là ảo ảnh, tại trong đó cảnh cô Thiên Đạo nhắm tới?
Cô tin cái gọi là trùng hợp.
Nếu ngoài cô còn khác từng thấy cảnh tượng giống trong ảo ảnh của cô thì chỉ thể là vì đó thực sự từng trải qua chuyện đó.
Và giờ đây cuối cùng cô chắc chắn suy đoán trong lòng.
Đó là ảo ảnh.
Đó là chuyện từng thực sự xảy .
Khi đó, Tiêu Đồ cũng mặt tại hiện trường.
Đã câu trả lời, Khương Dư Dư lẳng lặng đặt điện thoại xuống, vươn tay, nhấc con rồng nhỏ vai lên, đưa mặt.
Đôi mắt hạnh trầm lắng : "Nói , rốt cuộc là chuyện gì?"
Biết đó ảo ảnh , nếu nghĩ kỹ , cô cũng thể đoán Chử Bắc Hạc cản thiên lôi khi nào.
Trong ký ức của cô, hai ánh sáng vàng Chử Bắc Hạc trở nên yếu .
Lần đầu là ngay sinh nhật của cô, rời hơn một tháng, khi trở về thì ánh sáng vàng nhạt hơn.
Lần thứ hai là khi cô gặp bất hóa cốt ở thôn Lý Gia.
Những ngày đó, biến mất.
Khi xuất hiện trở thì ánh sáng vàng gần như còn.
Nếu cảnh tượng cô thấy là thật thì chỉ thể là thứ hai.
Khi đó bất hóa cốt xuất hiện, trời đầy mây sấm, cô còn từng thắc mắc vì thiên kiếp mãi giáng xuống.
Không ngờ, thiên kiếp căn bản nhằm bất hóa cốt.
Càng ngờ, thiên kiếp giáng xuống là vì Chử Bắc Hạc cô gánh lấy tất cả.
Tiếng bước chân cùng ánh sáng vàng kim quen thuộc đến gần, Khương Dư Dư ngẩng đầu, thấy Chử Bắc Hạc từ lúc nào tới, dừng ở sân cách cô xa.
Anh cô, đôi mắt đen dường như ánh sáng vàng che phủ, khiến khác khó đoán .
Tiêu Đồ và Quy Hư liếc , hiếm khi ăn ý mà đồng loạt bay mất tăm.
Khương Dư Dư để ý đến chuyện cả hai bỏ , lúc lòng cô chỉ sự thật Tiêu Đồ chiếm lấy.
Cô cảm xúc của bản lúc là gì.
Chỉ là khi mắt, cô bỗng cảm thấy, lẽ bao giờ thật sự hiểu Chử Bắc Hạc.
Trăng sáng trong núi mỗi ngày một khác, chỉ bóng mắt vẫn tỏa ánh sáng vàng như cũ.
Anh là , nhưng dường như vẫn luôn là .
Một lúc , cô chợt dậy, bước ánh trăng, đến mặt .
Sau đó, ánh mắt ngỡ ngàng của , cô kéo tay .
Cô kỹ, cổ tay là hàng trăm vết đen mảnh như hình tia sét, trông ký cục đến mức giống thứ nên xuất hiện .
Cô từng hỏi rằng những vết từ mà .
Anh trả lời.
giờ, dù sự thật, Khương Dư Dư vẫn hỏi nữa: "Những vết là ?"
Chử Bắc Hạc cô, hồi lâu , giọng nhẹ nhàng mang theo chút trầm: "Chẳng em thấy ?"
Khi thiên lôi của Thiên Đạo va kết giới.
Ảo ảnh mà cô thấy thì cũng thấy.
Đó là ký ức của Chử Bắc Hạc, đồng thời cũng là ký ức của Thiên Đạo.
Những vết , chính là vết sẹo mà Thiên Đạo để cho .
Hai ngày nay, vẫn luôn chờ cô hỏi .
"Tại với ?"
Khương Dư Dư , ánh mắt kiên định, như một câu trả lời.
Chử Bắc Hạc đối diện với ánh mắt cô, trong mắt đen như gợn sóng âm thầm.
Nếu là , sẽ là vì cần thiết.
bây giờ... khi tâm mạch và linh gần như hợp nhất, trong lòng một câu trả lời khác.
Đó cũng là câu trả lời trong lòng Chử Bắc Hạc của ngày xưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-955.html.]
Khương Dư Dư chỉ thấy nhẹ nhàng nâng tay, đầu ngón tay bất ngờ chạm giữa hàng mày cô đang nhíu .
Đầu ngón tay mát lạnh, tỏa ánh sáng vàng kim, như vuốt phẳng nếp nhăn giữa mày cô.
Anh : "Vì thấy dáng vẻ của em."
Vì thấy vẻ buồn bã khuôn mặt cô.
Ánh sáng vàng phát từ đầu ngón tay rơi xuống giữa trán cô, cũng phủ lên mắt cô một lớp ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Nhìn mắt qua làn ánh sáng đó, trong lòng Khương Dư Dư chút ngẩn ngơ.
Đột nhiên, cô nhớ đến ngày hôm đó.
Cũng ở nơi , nắm lấy tay cô, với cô rằng: "Sự tồn tại của em đối với luôn luôn đặc biệt."
Lúc đó cô nghĩ nhiều, nhưng giây phút , Khương Dư Dư chợt mơ hồ nhận , chữ "" trong lời , lẽ chỉ là "" hiện tại.
Mà còn là Chử Bắc Hạc .
Giống như lời lúc , cùng ánh mắt cô, tất cả khiến Khương Dư Dư một ảo giác...
Như thể, đang mặt cô chính là mà cô từng quen .
Suy nghĩ dấy lên trong đầu, lời cô vô thức thoát khỏi miệng, gọi : "Chử Bắc Hạc?"
Trong giọng mang theo chút khàn khàn chắc chắn. Động tác ngón tay chạm trán cô của Chử Bắc Hạc khẽ khừng . Một lát , thu tay về nhưng lên tiếng.
Anh rằng cô đang gọi Chử Bắc Hạc của quá khứ.
Ánh mắt mơ hồ của Khương Dư Dư cũng dần khôi phục sự tỉnh táo vì sự im lặng .
Cảm giác hụt hẫng lướt qua tim, nhưng chỉ trong một thoáng ngắn ngủi mà thôi.
Khương Dư Dư nghĩ đó là ảo giác. Thay vì ảo giác, cô thà tin rằng, linh hồn của Chử Bắc Hạc thực sự đang dần hòa đàn ông mặt.
Ít nhất, Long Mạch mà cô gặp ban đầu sẽ với cô những lời như hôm nay.
Có lẽ vì ánh sáng vàng mắt quá đỗi quen thuộc, hoặc cũng thể vì sự thật mới khiến cô càng thêm nhung nhớ trong quá khứ.
Biết rõ là thể, Khương Dư Dư vẫn vô thức nắm lấy tay áo khi định rụt .
Chử Bắc Hạc khựng , nhưng rút tay về.
Anh cúi đầu, thấy đầu ngón tay đang nắm lấy tay áo như thể hòa ánh sáng vàng .
Giống hệt như .
Bất cứ khi nào cô đến gần, ánh sáng vàng của cũng sẽ luôn bao bọc lấy cô đầu tiên.
Khương Dư Dư dường như nhận điều đó, chỉ ngẩng đầu , giọng khẽ khàng hơn: "Chử Bắc Hạc, cảm ơn ."
Dù mặt là , nhưng cô tin, nhất định sẽ thấy những gì cô .
Cô nhất định cảm ơn một .
Cảm ơn vẫn luôn âm thầm bảo vệ cô trong những lúc cô .
Thậm chí, đến tận bây giờ, dù là của hiện tại, cũng vẫn đang cố gắng tiến về phía cô. Vậy thì cô còn lý do gì... để chờ đợi nữa?
Cô tiếp: "Anh bảo em hãy chờ thêm một chút, em đồng ý . ... thể đừng để em chờ quá lâu ?"
Dù là bao lâu thì cô vẫn sẽ chờ.
nếu thể, cô hy vọng ngày trở về sẽ đến sớm hơn một chút... nhanh hơn một chút...
Chử Bắc Hạc bất ngờ khi thấy ánh sáng trong đôi mắt cô. Khác với sự lạnh nhạt cố tình giữ cách đó, lúc trong mắt cô là sự mong đợi, ánh mắt chỉ chứa đầy hình bóng .
Cảm xúc mơ hồ nào đó tràn ngập trong tim, Chử Bắc Hạc sâu ánh mắt sáng rực của cô thật lâu, khẽ khàng đáp bằng giọng khàn khàn: "Được."...
Trăng sáng treo cao, dưỡng như những đám mây đen cuối cùng cũng tan.
Ánh trăng trong trẻo rọi khắp từng phiến đá xanh trong ngôi làng cổ vật giữa núi.
Cũng vặn soi rọi hai sinh vật đang trốn ở tầng hai lén, một rồng một rùa.
Chỉ là rõ ràng, vẻ mặt của hai nhóc đều chút thất vọng.
Nhất là Tiêu Đồ.
Cảnh tượng cảm động ôm mà tưởng tượng xuất hiện.
Tiêu Đồ bắt đầu nghi ngờ từ khi hóa rồng, logic suy nghĩ của khác với bình thường ?
Dù gì thì rồng thần cũng khác phàm.
Cậu thầm cảm thán trong lòng rằng đây chắc là nỗi cô đơn khi hóa rồng.