Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 970
Cập nhật lúc: 2025-12-15 07:39:42
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước đó, tuy họ Khương Dư Dư và Văn Nhân Thích Thích chút danh tiếng bên ngoài.
... ban đầu họ thật sự chẳng xem trọng những chức vụ kiêm nhiệm .
Dù trong lòng khó chịu, nhưng trưởng lão đầu vẫn trầm giọng mở miệng: "Đã bàn xong , thì , chúng giữ nữa."
Ngay khi câu dứt, Văn Nhân Thích Thích lập tức mỗi tay kéo một đứa con, đầu nhanh về phía cổng lớn.
Chử Bắc Hạc cuối, chỉ lặng lẽ Văn Nhân Bạch Y cuối mới cất bước theo. Lúc ngang qua Văn Nhân Mộc Nhã, bà khẽ cúi đầu chào .
Chử Bắc Hạc cũng gật đầu đáp . Lúc đầu tìm nơi phong ấn Khương Hoài nhanh như chính là nhờ bà tiết lộ manh mối.
Bên , Văn Nhân Thích Thích kéo hai đứa trẻ khỏi tộc viện thì thấy Khương Vũ Thành đang cổng.
Mắt bà lập tức đỏ hoe, buông hai đứa nhỏ , nhào lòng Khương Vũ Thành.
Bà ôm chặt lấy chồng, chẳng màng đang bao nhiêu ở đó, bỗng òa nức nở.
Ban đầu, Khương Vũ Thành yên tâm vì vợ con đều an , nhưng khi thấy tiếng trong lòng, tim ông lập tức treo lơ lửng trở .
Cùng lúc đó, khuôn mặt vốn luôn nghiêm nghị của ông cũng hiện rõ vẻ căng thẳng và lo lắng, cánh tay ôm trong lòng siết chặt hơn.
"Đừng , đến ."
Ông cẩn thận kiểm tra vợ, thấy so với hai đứa trẻ, bà rõ ràng chật vật hơn hẳn, thậm chí còn mất một chiếc giày, ánh mắt ông lập tức lạnh lẽo .
"Họ tay với em ?"
Vừa định mở miệng , Văn Nhân Thích Thích liếc mắt thấy đám cửa và các tộc nhân bên, lập tức cúi đầu, vẻ uất ức buồn bã.
"Thôi bỏ , họ là trưởng lão, chuyện thế đầu."
Bà rõ "chuyện thế " là chuyện gì, nhưng ai cũng bà dùng thuật huyết mạch để cưỡng chế từ nước ngoài về tộc địa, áp chế yêu lực khi bộc phát, nên so với Khương Dư Dư và Khương Hoài mới chật vật hơn nhiều.
Kết hợp với câu hỏi ban nãy của Khương Vũ Thành, tất cả đều hiểu là... các trưởng lão thật sự tay.
Đám huyền môn và Cục Quản lý Yêu quái ngoài cửa lập tức các tộc nhân nhà họ Văn Nhân với ánh mắt khinh bỉ và lên án.
Vốn dĩ những họ Văn Nhân còn khí thế lắm, giờ đối diện với ánh mắt chỉ trích thì bắt đầu chùn xuống.
họ cũng dám tin hẳn.
Dù lúc nãy chính Văn Nhân Cửu Tiêu dẫn cũng vẻ gì là đ.á.n.h .
tình trạng của Văn Nhân Thích Thích, cộng thêm mấy luồng yêu lực mạnh mẽ bộc phát ở chính đường, những canh cửa cũng mất tự tin các trưởng lão .
Tuy rằng việc Văn Nhân Thích Thích dẫn Khương Dư Dư xông đúng, nhưng dù cũng là trong tộc, thể nào thật sự tay quá tàn độc .
Huống hồ gì, trưởng lão tay với hậu bối, chuyện truyền ngoài đúng là chuyện cậy già bắt nạt trẻ.
Ngay lập tức, đám tộc nhân nhà họ Văn Nhân cũng yếu thế hẳn.
Khương Dư Dư và Khương Hoài thấy lời "kể khổ" của Văn Nhân Thích Thích thì một cái, cả hai đều cúi đầu im lặng, cực kỳ phối hợp.
Cộng thêm tiếng ấm ức của Văn Nhân Thích Thích, một nhà bốn chiếm trọn cảm tình của tất cả những mặt.
Lúc , Văn Nhân Cửu Tiêu đang cầm chiếc giày còn của Văn Nhân Thích Thích bước ngoài: ...
Nghe thấy lời ám chỉ "vu oan" đầy ẩn ý của em gái, Văn Nhân Cửu Tiêu chỉ lặng bức bình phong, bước thêm nữa. Ông chiếc giày trong tay, khẽ động ngón tay, chiếc giày lập tức tự động rơi xuống đất nhảy lò cò ngoài.
Văn Nhân Thích Thích còn đang thút thít dựa Khương Vũ Thành thì thấy chiếc giày nhỏ chân ngắn xíu đang nhảy từng bước gần . Nhìn kỹ thì thấy chiếc giày đôi chân nhỏ xíu của con hồ ly do yêu khí tạo thành.
Chiếc giày chạy đến bên chân bà thì "bụp" một tiếng khôi phục hình dạng ban đầu.
Văn Nhân Thích Thích cảm nhận yêu khí biến mất cùng với đôi chân nhỏ thuộc về ai, tiếng thoáng dừng , im lặng chiếc giày mà gì.
Khương Vũ Thành nhận đó là giày của vợ, nhưng hỏi chiếc giày "chạy" đến đây thế nào.
Từ khi vợ là bán yêu và con gái giỏi các loại huyền thuật, ông học cách bình tĩnh và điềm đạm chuyện kỳ lạ.
Ông buông vợ , đó quỳ xuống. Người đàn ông vốn luôn cao quý trầm để tay vợ đặt lên vai , để vợ tựa , còn ông thì một tay nâng mắt cá chân mang giày của bà, lấy khăn tay lau sạch bàn chân, mới nhẹ nhàng mang giày cho bà.
Ông hỏi gì thêm, chỉ vợ cùng con trai con gái một cái, nhẹ giọng : "Chúng về nhà."
Trước khi rời , ông quên mặt gia đình cảm ơn những đến giúp đỡ.
Những một là vì Dư Dư, hai là vì Văn Nhân Thích Thích mà đến, là cha và chồng, cần cảm ơn họ cho gia đình.
Mọi vốn dĩ cũng vì lo cho Khương Dư Dư và nhà cô mà đến, giờ thấy đều bình an thì lập tức chuẩn rời .
Người trong huyền môn và yêu tộc quá câu nệ mấy chuyện lễ nghi cảm ơn .
Chỉ là khi rời , Khương Trạm Văn Nhân Bạch Tuyết gọi riêng .
Nhìn sợi dây đỏ biến mất cổ tay , Văn Nhân Bạch Tuyết trừng mắt tức giận: "Sợi dây đó chỉ nên giựt khi nguy cấp thôi, vì chuyện nhỏ như mở cửa mà dùng luôn, phí mất một sợi lông cáo của !"
Khương Trạm thấy cô vẻ giận, suy nghĩ một chút cúi đầu gõ chữ: [Xin . ]
[Cảm ơn cô nữa. ]
Văn Nhân Bạch Tuyết liếc một cái, hậm hực : "Dù cũng chỉ cho một sợi, dùng là hết!"
Khương Trạm cúi đầu định gõ tiếp, nhưng kịp gõ xong thì Văn Nhân Bạch Tuyết tiếp: "Trừ khi cầu xin ."
Động tác gõ chữ của Khương Trạm khựng , lặng lẽ xóa chữ đang gõ, nhập : [Cầu xin cô. ]
Văn Nhân Bạch Tuyết mấy chữ nhạt nhẽo mà cạn lời, chằm chằm một lúc, phất tay: "Đi !"
Cô ngừng một chút, : "Lúc khác sẽ gửi nhanh cho sợi mới, dùng linh tinh nữa!"
Khương Trạm bất ngờ, cảm nhận khí chất giống bác dâu cả từ mặt cùng một chút thiện ý khiến hiếm hoi cảm thấy gần gũi.
Khóe miệng nhếch nhẹ, mỉm , nụ mang theo sự ơn chân thành.
Lần gõ chữ nữa mà mở miệng, phát tiếng, chỉ mấp máy môi với cô : "Cảm ơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-970.html.]
Anh nghĩ về hỏi Dư Dư xem thể chuẩn quà cho vị dì họ hồ ly .
Ví dụ như quà bảo vệ lông chẳng hạn...
Bên , Khương Vũ Thành cùng cả nhà trở về thẳng biệt thự của nhà họ Khương ở Kinh Thành, đường về hai bên kể sơ những gì xảy hôm nay, bao gồm cả chuyện Khương Hoài nhốt trong tộc viện.
Đặc biệt là chuyện Khương Hoài thức tỉnh huyết mạch yêu tộc.
bản Khương Hoài nhớ gì. Vì từ lúc Văn Nhân Thích Thích giải trừ cấm chế và huyết mạch yêu tộc bộc phát, vẫn luôn hôn mê.
Cho đến khi Khương Dư Dư và Văn Nhân Thích Thích xông tộc viện thì mới tỉnh , mở mắt thấy "bà dì" .
Bà giúp Khương Hoài định khi huyết mạch yêu tộc thức tỉnh, Khương Dư Dư và Văn Nhân Thích Thích đang đến tìm .
Bà còn : "Sẽ sớm đến đón cháu ngoài thôi."
Nói xong thì rời , nhưng lúc hình như còn để một dấu ấn gì đó kết giới.
Ngay đó, Chử Bắc Hạc đến.
Anh dùng ánh sáng vàng kim phá vỡ kết giới, đưa bạn bên Khương Dư Dư và Văn Nhân Thích Thích.
Chử Bắc Hạc cũng : "Dấu ấn mà Văn Nhân Mộc Nhã để kết giới để lộ khí tức vốn che giấu của , nhờ đó mới tìm vị trí kết giới."
Vì yêu cầu của Văn Nhân Bạch Y, Văn Nhân Mộc Nhã thể tự phá kết giới thả Khương Hoài , nên bà cố ý để một lỗ hổng.
Văn Nhân Thích Thích cũng thấy bất ngờ: "Bà dì của tụi con xưa nay vẫn , ngoài mặt như chẳng quan tâm gì, nhưng trong lòng luôn chuẩn mực cân nhắc riêng."
Bà là một trong ít những trong tộc luôn đối xử công bằng, thậm chí âm thầm chăm sóc Văn Nhân Thích Thích nhiều nhất.
Giờ bà lớn, nhưng con cái bà vẫn dì út chăm lo, Văn Nhân Thích Thích nghĩ, dẫn con cái đến chính thức chào hỏi "bà" mới .
Khương Dư Dư ý định của Văn Nhân Thích Thích, đợi định cô mới thời gian suy nghĩ về vòng sáng ánh sáng vàng kim đột nhiên xuất hiện cổ tay cô và Chử Bắc Hạc.
Cô gọi đến vườn hoa, nghiêm túc cảm ơn: "Em đó ở tộc viện, nhận quan hệ với em là để giúp em. Em rõ vì chúng xuất hiện lực lượng khế ước một nữa, nhưng em hứa sẽ tìm cách giải trừ..."
Cô nghiêm túc, khó nhưng cũng tỏ rõ ranh giới, khiến Chử Bắc Hạc thấy nghèn nghẹn nơi ngực.
Anh cô, đôi mắt đen mang theo bất đắc dĩ, mở miệng, giọng trầm như suối lạnh, nhưng xen chút dịu dàng quyến luyến.
Anh nhẹ nhàng với cô: "Dư Dư, là ."
Giọng dịu dàng pha chút bất lực, rõ ràng vẫn là giọng quen thuộc , mà hiểu khiến cơ thể của Khương Dư Dư thoáng đơ .
Trong đầu cô như một khoảnh khắc trống rỗng, cô ngơ ngác mặt, rõ ràng vẫn là .
dường như, điều gì đó khác.
Ngón tay siết chặt, cô vô thức nắm chặt lòng bàn tay.
Nhìn chằm chằm mặt thật lâu, mãi đến khi như thể tìm giọng của , cô mới hỏi: "Chử... Bắc Hạc?"
Cô chút chắc chắn.
Sự do dự giống cô chút nào.
cô vẫn nhớ, ở làng cổ vật, cô từng một ảo giác tương tự.
Khi cô cũng thử gọi .
đáp cô chỉ là sự im lặng của đối diện.
Sự im lặng đó với cô rằng, cô nhận nhầm .
Cảm giác quen thuộc đó chỉ là ảo giác do cô mong đợi mà .
Cô sợ bây giờ cũng là một ảo giác.
"Chử Bắc Hạc?" Cô hỏi nữa.
May , đối diện còn im lặng nữa.
Anh : "Là đây."
Hai từ khiến nhịp tim đang ngưng trệ của Khương Dư Dư đột nhiên đập trở .
Cô mặt, viền mắt một nữa đỏ lên thể kiểm soát.
Chử Bắc Hạc thấy cô như , trong lòng còn là cảm giác xa lạ khiến bối rối nữa, mà là, một nỗi đau chân thật.
Đau lòng cho sự chờ đợi của cô.
Đau lòng cho những tủi Dư Dư mang vì "" khiến cô chịu đựng suốt thời gian đó.
Đầu ngón tay phát ánh vàng nhẹ nhàng chạm má cô, chạm đến nơi đuôi mắt ửng đỏ của cô, như dùng ánh sáng che sắc hoe đỏ .
Anh lên tiếng, giọng thậm chí còn dịu dàng hơn .
Anh : "Dư Dư, về ."
Giọng điệu mang theo sự bình yên, lắng đọng và kiên định. Anh thẳng cô, cho đến khi đối diện đột nhiên tránh khỏi cái chạm của giây phút ngỡ ngàng ban đầu.
Chử Bắc Hạc đờ , tưởng rằng cô tin , định thêm điều gì đó thì mặt bất ngờ nhào lòng chút do dự.
Chử Bắc Hạc chỉ sững sờ một khoảnh khắc, nhanh chóng vươn tay ôm lấy cô. Vào khoảnh khắc đó, và ánh sáng vàng quanh hề do dự, ôm cô thật chặt.
Tình cảm thức tỉnh muộn màng lan tỏa trong lồng ngực.
Khoảnh khắc , như tìm thất tình lục d.ụ.c của bản .
Khoảnh khắc , còn chỉ là Long Mạch bảo vệ non sông nước Hoa.
Anh vẫn là Chử Bắc Hạc.