Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 973
Cập nhật lúc: 2025-12-15 07:39:45
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dù vẻ yên tâm, nhưng Văn Nhân Thích Thích vẫn tạm thời ở Kinh Thành Khương Hoài.
Bà lấy danh nghĩa là để bầu bạn cùng con trai con gái.
Khương Vũ Thành cô đơn một : ...
Đột nhiên chút chuyển trụ sở tập đoàn về Kinh Thành.
Tiễn Khương Vũ Thành , Khương Dư Dư trở khu tộc viện của tộc Văn Nhân theo như hẹn.
Giống như ngày đầu tiên đưa con đến học lớp phụ đạo danh sư, Văn Nhân Thích Thích và Chử Bắc Hạc cũng cùng theo.
Lần cần bọn họ xông , khi cảm nhận khí tức của mấy xuất hiện cổng, cánh cửa lớn sơn đỏ của tộc viên tự động mở .
Khương Dư Dư cùng theo chỉ dẫn trong, đường đúng lúc ngang qua chỗ cây sinh mệnh.
Cô thấy Văn Nhân Thanh Bạch đang trói gốc cây, hút yêu lực.
Văn Nhân Thanh Bạch hiển nhiên cũng thấy cô, khuôn mặt phần tê dại thoáng lộ vẻ hổ và phẫn hận, đầu , cô nữa.
Khương Dư Dư thói quen khác để nhạo, ánh mắt chỉ dừng trong giây lát dời , bước thẳng về phía chỗ mà Văn Nhân Bạch Y chỉ định.
Mãi đến khi bóng dáng cô khuất hẳn, Văn Nhân Thanh Bạch mới chậm rãi đầu , trong mắt thiếu niên là sự cam lòng, hối hận và cả... đố kỵ.
Cậu Hồ Vương đại nhân Văn Nhân Bạch Y... đích chỉ dạy Khương Dư Dư và Văn Nhân Bách Tuyết.
Cậu và họ sớm ngăn cách bởi một vực sâu.
Mọi tới sân của Văn Nhân Bạch Y .
Lần , bà trong nhà mà ghế dài ngoài sân, vẫn là bộ dạng lười nhác, tùy tiện.
Văn Nhân Mộc Nhã ngay bên cạnh, vận dụng bảy cái đuôi cộng với đôi tay, bóp vai, đ.ấ.m lưng cho chị gái, phục vụ vô cùng tận tình.
Văn Nhân Thích Thích rõ là dì út đang phạt.
Hiển nhiên lý do là vì đây tiết lộ manh mối cho Chử Bắc Hạc tìm Khương Hoài phát hiện .
Văn Nhân Mộc Nhã dù cũng là trưởng bối trong tộc, là em gái tộc trưởng nên dĩ nhiên thể phạt như các hậu bối gốc cây sinh mệnh chịu phạt.
Vậy nên mỗi khi mắc , Văn Nhân Bạch Y đều gọi bà ở bên cạnh hầu hạ , còn về thời gian, thường dựa mức độ nghiêm trọng của lầm mà định đoạt.
Lần là ba ngày.
Thấy ba họ đến, Văn Nhân Mộc Nhã âm thầm thở phào. Hình phạt kết thúc .
Văn Nhân Mộc Nhã dừng động tác tay, thu đuôi , giả vờ như chuyện gì xảy , xuống chiếc ghế bên cạnh Văn Nhân Bạch Y, : "Các cháu đến , ăn cơm ?"
Khương Dư Dư: ...
Câu chào hỏi kỳ lạ là đây?
Theo cô , yêu tộc cần ăn uống theo giờ giấc như con .
Phố yêu chỉ một quán ăn yêu tộc, còn Học viện Yêu lập thì thậm chí nổi một cái nhà ăn.
Dù chút lạ lùng, Khương Dư Dư vẫn bình tĩnh đáp : "Chứng cháu ăn ạ thưa bà dì út."
Bà dì út Văn Nhân Mộc Nhã: ...
Thu ba chữ đầu, vẫn thể cho cháu bạn của .
Văn Nhân Mộc Nhã còn định gì đó, nhưng Văn Nhân Bạch Y hiển nhiên kiên nhẫn đến thế, thẳng dậy, chỉ : "Chào hỏi đến đây thôi, tu luyện luôn ."
Nói , bà vung tay một cái, lửa hồ ly màu bạc xanh bay , dường như thiêu đốt cả gian xung quanh, giây tiếp theo, cả Khương Dư Dư xuất hiện trong một gian khác, trông như ảo cảnh.
Còn Chử Bắc Hạc và những vốn ở trong sân đều biến mất.
Không gian rộng lớn chỉ còn một cô.
Cô nghĩ gì thì bên trong gian bỗng nhiên xuất hiện thêm một bóng .
là ai mà Khương Dư Dư nghĩ đến như Văn Nhân Thích Thích Chử Bắc Hạc, mà là... Văn Nhân Bách Tuyết.
"Bách Tuyết?"
Khương Dư Dư ngạc nhiên khi cô xuất hiện ở đây.
Dù , nếu gì bất ngờ thì chắc chắn là chính Văn Nhân Bạch Y đưa cô đây. Nếu đây là gian mà Văn Nhân Bạch Y chuẩn riêng cho cô thì khả năng cao, việc Văn Nhân Bách Tuyết mặt ở đây cũng là do Văn Nhân Bạch Y sắp đặt.
Quả nhiên, Văn Nhân Bách Tuyết giải thích đơn giản là do Văn Nhân Bạch Y bảo đến để cùng Khương Dư Dư tu luyện.
Nhìn gian rộng lớn mắt bao phủ bởi làn sương xanh mờ ảo, trong lòng cô mơ hồ đoán đây là nơi nào: "Mẹ từng , Hồ Vương đại nhân một vực ý niệm, giống như Quỷ Vực, thể tuỳ ý đưa trong đó. Trong gian , bà chính là bá chủ."
Chỉ là Hồ Vương định dùng ý niệm vực để chỉ dạy họ tu luyện như thế nào.
Đang nghĩ thì cô bỗng thấy trong màn sương mơ hồ tiếng bước chân vang lên.
Khương Dư Dư và Văn Nhân Bách Tuyết theo bản năng về hướng âm thanh phát .
Ngay đó, chỉ thấy trong làn sương xanh, một bóng hồ ly từ từ bước .
Con hồ ly trắng muốt, dáng vẻ thanh nhã mang theo chút lười biếng, nhưng khí tức yêu lực cuồn cuộn quanh khiến khác thể xem thường.
Nhận yêu khí quen thuộc , Văn Nhân Bách Tuyết theo phản xạ hỏi: "Hồ Vương đại nhân?"
Đây là chân ?
Khương Dư Dư : "Có lẽ ."
Tuy yêu khí giống , nhưng yêu lực hồ ly trắng to lớn mắt vẫn chút khác biệt so với yêu lực Khương Dư Dư cảm nhận Văn Nhân Bạch Y đó.
Quan trọng hơn là... nó chỉ năm đuôi.
Chỉ thấy, khi con hồ ly mặt bước khỏi màn sương, năm cái đuôi to lớn xòe rộng lưng hiện rõ mồn một.
Văn Nhân Bách Tuyết chằm chằm con hồ ly mặt, bỗng nhiên như nhận điều gì, đôi mắt thoáng mở to: "Không đúng, nó thực sự là Hồ Vương đại nhân!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-973.html.]
Chẳng qua, đây là Hồ Vương khi mới tu luyện đến trạng thái năm đuôi!
Cô nhớ từng , trong vực ý niệm của Hồ Vương thể hóa hình bất kỳ giai đoạn tu luyện nào trong quá khứ. Nghĩa là, ở trong vực , bà thể tuỳ ý tái hiện bất kỳ hình thái nào mà bà từng trải qua.
Hơn nữa, hình thái trong lĩnh vực ý niệm giống như một phân , gần như lưu giữ bộ thực lực và trạng thái của bản bà ở thời điểm đó.
Nói cách khác, Hồ Vương năm đuôi mắt... họ là ai!
Ý niệm lóe lên, thì đối diện, Hồ Vương năm đuôi rõ ràng coi họ là kẻ xâm nhập, chiếc đuôi dài vung lên, yêu lực mạnh mẽ bùng phát mang theo sát khí sắc bén, lao thẳng tới tấn công hai .
Khương Dư Dư và Văn Nhân Bách Tuyết lập tức nghiêm mặt , chút do dự, tách hai bên để tránh đòn tấn công, đồng thời tỏa yêu lực.
Phía Văn Nhân Bách Tuyết xuất hiện năm cái đuôi lên, còn Khương Dư Dư là sáu đuôi, bên cạnh đó, yêu lực thuộc về rắn chín đầu cũng cuộn trào quanh .
Hai gần như đồng loạt trạng thái phòng ngự mạnh nhất.
Không họ cẩn trọng thái quá, mà thực tế là thực lực của Hồ Vương năm đuôi mặt so với trạng thái năm đuôi của họ cũng gần như áp đảo .
Thậm chí, so với sáu đuôi của Khương Dư Dư, yêu lực của Hồ Vương năm đuôi vẫn mạnh hơn.
Chỉ dựa một trong hai họ, thắng Hồ Vương năm đuôi gần như là thể.
Họ chỉ thể hợp lực thôi!
Khương Dư Dư và Văn Nhân Bách Tuyết mắt qua , cả hai chút do dự mà giải khai bộ yêu lực, cùng lúc lao về phía Hồ Vương năm đuôi ở giữa... ...
Khi Khương Dư Dư và Văn Nhân Bách Tuyết đưa vực ý niệm, trời vẫn còn sáng sớm.
Đến khi hai mẩy chật vật thả khỏi đó mặt trời lên đến đỉnh đầu.
Văn Nhân Bách Tuyết ngoài là bệt xuống đất, thở hổn hển: "Mới qua nửa buổi sáng thôi ? Sao thấy như đ.á.n.h cả một ngày trời ..."
Vừa , cô kéo một cái đuôi, chút đau lòng ôm lấy phần đuôi thương tơi tả.
Tình trạng của Khương Dư Dư so với Văn Nhân Bách Tuyết phần đỡ hơn chút, nhưng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Cô sân viện cùng quen thuộc mắt, đôi mày nhíu , đó khẽ : "Chắc chỉ nửa buổi sáng."
Ánh mắt Khương Dư Dư về phía Văn Nhân Bạch Y vẫn đang nhàn nhã tựa ghế dựa trong sân. Từ việc trong sân chỉ còn bà , cộng với cảm giác đói cồn cào trong bụng, cô suy đoán: "Chúng ở trong đó ít nhất một ngày."
Ánh nắng chói chang đầu bây giờ là ánh nắng của ngày hôm .
Văn Nhân Bách Tuyết bỗng im lặng.
Một lúc lâu , cô tự an ủi bản , lẩm bẩm: "Một ngày thôi mà, cũng ."
Dù gì bọn họ cũng thắng mà.
Thắng sát nút cũng là thắng thôi.
Tiếng tuy nhỏ nhưng vẫn rơi tai Văn Nhân Bạch Y đang nửa nhắm nửa mở mắt nghỉ ngơi bên cạnh.
Chỉ thấy bà hé mắt, liếc hai , phần ghét bỏ: "Hai đứa mất cả một ngày mà cũng thấy tự hào ?"
Ánh mắt về phía Khương Dư Dư, càng tỏ rõ vẻ hài lòng: "Ban đầu theo ý , hai đứa ở trong đó ít nhất bảy ngày mới coi như đạt yêu cầu, đáng tiếc..."
Đáng tiếc, còn một đứa ăn uống đúng giờ.
Dù mang một phần tư huyết mạch yêu tộc, nhưng ba phần tư còn là huyết mạch loài , đồng nghĩa với việc về cơ bản cô vẫn là một .
Là thì cần ăn uống hàng ngày.
Mà một ngày là thời hạn tối đa mà Chử Bắc Hạc và Văn Nhân Thích Thích thể chấp nhận cho Khương Dư Dư ở trong đó.
Dù gì thì tu luyện là tu luyện, nhưng cơm thì cũng ăn chứ.
Chẳng lẽ để con bé nhịn đói mãi !
Sờ cái bụng xẹp lép, đối diện với ánh mắt tiếc nuối của Văn Nhân Bạch Y, Khương Dư Dư bỗng chốc hiểu hàm ý lời chào hỏi kỳ lạ kiểu phàm của Văn Nhân Mộc Nhã đó là gì .
Đó là thật sự là lời quan tâm cô ăn uống đầy đủ .
Bởi vì nếu ăn thì đó sẽ nhịn đói cả ngày...
Giờ thì đến lượt Khương Dư Dư im lặng.
Cô thực sự ngờ.
Ban đầu cô còn nghĩ, dù Hồ Vương năm đuôi mạnh hơn chút, nhưng hai họ hợp sức, một năm đuôi một sáu đuôi, lẽ dễ dàng áp chế .
Ai ngờ , sự chênh lệch giữa năm đuôi và năm đuôi lớn đến thế!
Nếu Văn Nhân Bách Tuyết hỗ trợ áp chế, chỉ riêng Khương Dư Dư, e là thậm chí còn đấu ngang tay với đối phương!
Tuy đầu tiên gặp Văn Nhân Bạch Y, cô cảm nhận áp lực tuyệt đối bà . Vì dù dốc hết sức cũng thể địch nổi, nên cô mới lựa chọn hy sinh bản để đổi lấy Khương Hoài. hôm nay, cô mới thực sự cảm nhận rõ ràng và sâu sắc sự chênh lệch giữa bản và bà .
Với thực lực hiện tại của cô, đúng là còn kém xa lắm.
Đang nghĩ , khóe mắt liếc thấy một luồng ánh sáng vàng quen thuộc xuất hiện.
Khương Dư Dư ngoảnh đầu thì thấy Chử Bắc Hạc bước từ ngoài sân, rõ ràng là nhận khí tức của cô trở nên mới đến.
Trên tay còn đang xách theo...
Một hộp cơm giữ nhiệt siêu to.
Bữa cơm của cô đến .
Dù "hướng dẫn" của Văn Nhân Bạch Y sẽ chẳng đời nào dịu dàng, nhưng khi tận mắt thấy bộ dạng t.h.ả.m hại của Khương Dư Dư, Chử Bắc Hạc vẫn nhịn mà khẽ nhíu mày.
Anh hỏi cô trải qua những gì trong vực ý niệm của Văn Nhân Bạch Y, chỉ lẳng lặng mở hộp cơm .
Hộp cơm ba tầng, ngoài món chính còn năm món ăn và một món canh.
Yêu tộc tuy cần ăn uống mỗi ngày như nhân loại, nhưng trong khu nhà Văn Nhân vẫn đầu bếp chuyên nấu nướng.
Rõ ràng là mấy món đều Chử Bắc Hạc căn dặn chuẩn đúng theo khẩu vị của Khương Dư Dư, đều là những món cô thích ăn.
Anh rằng, dọn cơm lên bàn cạnh sân chỉ ngắn gọn: "Qua đây ăn ."
Dù gì cô cũng đói cả ngày .