Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 982

Cập nhật lúc: 2025-12-15 07:40:22
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chú gấu trúc mũm mĩm dễ thương đột ngột ngã lăn đất và phát tiếng "ư ử", bác Dương sợ hết hồn.

Không kịp nghĩ gì, ông lập tức mở cửa lồng chạy kiểm tra, nhưng ngờ chú gấu trúc ôm chặt lấy chân.

Bác Dương ngẩn vài giây, đó bật mắng: "Giả vờ ? Sao nhóc mưu mẹo thế hả?"

Sơn Trúc ôm c.h.ặ.t c.h.â.n ông bộ dễ thương nũng nịu, thật là nhân lúc lén lấy trộm chiếc điện thoại từ túi áo ông.

Lấy điện thoại , lập tức lùi góc, lưng với ông.

Bác Dương vài giây, thấy đúng là , cũng hiểu gì thêm, thế là đành mang đồ đạc rời .

Đợi khỏi, Sơn Trúc mới ôm điện thoại bắt đầu truyền yêu khí .

Ứng dụng Linh Sự chỉ cần kích hoạt bằng linh khí hoặc yêu khí là hiện , cần mở khóa máy, cũng cần tải app.

Đây cũng là cách duy nhất để Sơn Trúc nhanh chóng liên lạc với thế giới bên ngoài lúc .

Cậu với tu vi của thì thể chuyện gì đang xảy với bác Dương, nhưng , thể tìm giúp đỡ!...

Tại Kinh Thành, trong tộc viện họ Văn Nhân.

Khương Dư Dư bất ngờ nhận tin nhắn từ Sơn Trúc Linh Sự, phần ngạc nhiên.

Sau khi xem tin nhắn, cô mới hiểu tình hình cụ thể.

Hai ngày nay cô ở nhà họ Văn Nhân tu luyện nên chuyện con yêu quái phạt ném trại gấu trúc.

chuyện về bác Dương thì cô ngại xem giúp.

Sau khi nhận yêu cầu từ Linh Sự, cô dùng quyền cưỡng chế mở khóa điện thoại. Sơn Trúc lục lọi trong album ảnh, cuối cùng tìm một tấm chụp chung của bác Dương và một con gấu trúc, gửi cho Khương Dư Dư.

Khương Dư Dư xem kỹ gương mặt tính toán, xác nhận Sơn Trúc cảm nhận sai.

"Ông năm nay bốn mươi tuổi, năm nay sẽ gặp một kiếp nạn khiến thọ mệnh đột ngột giảm mạnh."

Điều Khương Dư Dư thấy lạ là, thông thường kiếp nạn đều gắn liền với tai ương từ bản .

Có thể là họa do chuyện, do trời, do .

kiếp nạn của bác Dương rơi bất kỳ loại tai họa nào, thậm chí ứng lên bản ông, mà là ứng lên khác.

Sơn Trúc hiểu thuật xem tướng của giới huyền môn, bèn hỏi: "Nghĩa là ?"

Khương Dư Dư giải thích đơn giản: "Tức là khác gặp họa, nhưng ông chịu kiếp nạn."

Nói cách khác, ông gánh họa khác.

Sơn Trúc xong lập tức dựng lông: "Có dùng cấm thuật hại ông ?"

hiểu, nhưng cũng từng trong giới huyền môn loại tà thuật bắt gánh họa giùm.

Không ngờ hôm nay gặp !

là ai tính kế bác Dương.

Khương Dư Dư trả lời ngay. Dù thể mặt đoán mệnh qua ảnh, nhưng cô thể xác định liệu ông tính kế bởi tà thuật .

Muốn rõ thì gặp tận mắt mới .

trực giác rằng chuyện liên quan đến tà thuật. Yêu tộc vốn nhạy cảm với tà khí, giống như khi Ô Hô cảm nhận trong Tưởng Hoán cổ trùng và dùng chữ "hổ" để trấn áp.

Sơn Trúc dù cũng là yêu tộc chính thống, nếu cảm nhận tà khí bác Dương, chắc hẳn do tà thuật.

Vậy thì... chỉ còn một khả năng khác.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Khương Dư Dư bỗng dừng tấm ảnh bác Dương đang cạnh chú gấu trúc .

giỏi xem tướng động vật, nhưng Thồ Tinh Trúc từng chút kinh nghiệm khi còn bày quầy xem tướng.

Cô gửi ảnh cho Thồ Tinh Trúc, giải thích sơ qua tình hình, bên nhanh chóng phản hồi.

[Con gấu trúc tướng yểu mệnh. ]

Rồi bổ sung thêm một câu: [Muốn kỹ hơn thì mất phí xem tướng 100 đồng. ]

Khương Dư Dư tiện tay gửi lì xì, bức ảnh và gấu, ánh mắt trở nên nặng nề hơn vài phần.

 

Những tướng mệnh như của bác Dương, cô từng gặp qua.

Khi như cha , con cái, vợ chồng gặp đại nạn, mệnh dây dưa chặt chẽ sẽ cùng chịu kiếp nạn, dẫn đến tuổi thọ giảm mạnh.

bác Dương mệnh vợ mất sớm, con cái, thể khiến ông gánh kiếp nạn.

Có lẽ... ông thậm chí còn chẳng gánh kiếp nạn cho "".

Mà là..."đứa trẻ" mà ông tự tay nuôi lớn.

"Cô là tai họa con gấu trúc tên Anh Anh ? Nó gặp t.ử kiếp ?"

Sơn Trúc thấy câu trả lời của Khương Dư Dư thì thấy thể tin nổi.

Kiếp nạn của con gấu trúc liên quan gì đến bác Dương chứ?

Khương Dư Dư giọng điệu rõ ràng là hiểu của , chỉ : "Người yêu nhất qua đời cũng chính là một kiếp nạn."

Kiếp nạn tổn thương đến thể, mà là vết thương trong lòng.

Sơn Trúc thấy câu " yêu nhất" thì lâm trầm mặc.

Cậu nhớ mấy ngày nay, bác Dương cứ lải nhải bên tai về con gấu trúc .

Nhớ khi bác gọi "Anh Anh", ánh mắt tràn đầy yêu thương và nụ dịu dàng.

Còn , ánh mắt bác về phía cũng như thể xuyên qua về một con gấu trúc khác, đầy quyến luyến.

Sơn Trúc vẫn luôn tự nhận là quốc bảo, nghĩ rằng ai cũng yêu thích , nhưng bao giờ nghĩ rằng thực sự xem gấu trúc là yêu nhất.

Trong mắt , bọn họ thích gấu trúc chẳng qua vì gấu trúc quý hiếm, dễ thương, cũng như thích mèo, thích ch.ó thôi mà.

hóa ... bọn nó cũng thể xem là nhà .

"Vậy ý cô là, chỉ cần giúp con gấu trúc tên Anh Anh vượt qua kiếp nạn, bác Dương sẽ đúng ?"

Giọng Sơn Trúc nhẹ nhàng, nhưng trong lời thấp thoáng chút nghiêm túc hiếm thấy.

Khương Dư Dư gật đầu, lâu mới đáp: " ."

Sơn Trúc xong thì lập tức .

"Haiz! Tưởng chuyện gì to tát lắm, hóa chỉ thôi!"

Chẳng qua là một con đồng loại của , cứu nó là !

cũng nhận sự chăm sóc của bác Dương bốn ngày, thì giúp cứu con Anh Anh coi như trả ơn nhân quả.

Khương Dư Dư ý , lập tức hỏi: "Cậu định giúp nó thế nào?"

Chưa đến việc con gấu trúc tên Anh Anh đưa núi để huấn luyện hoang dã, chỉ riêng việc tìm nó là chuyện dễ, dù tìm thì trại gấu trúc cũng thể vì một câu mà mạo hiểm gọi gấu trúc hoang dã về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-982.html.]

Dù là huyền sư cũng thể can thiệp quy định của trại.

Sơn Trúc chẳng nghĩ phức tạp .

"Trước tiên cứ tìm nó chứ."

Sơn Trúc : " là yêu quái gấu trúc mà, tìm thở của đồng loại trong núi dễ như ăn cháo."

Đợi tìm nó, sẽ canh chừng con gấu trúc Anh Anh , chỉ cần để nó xảy chuyện, bác Dương cũng sẽ .

Sơn Trúc cảm thấy ý tưởng khá tuyệt.

Nói , Sơn Trúc nhanh chóng vượt rào, một chạy núi.

Đến khi bác Dương phát hiện mất điện thoại, mò tìm tới nơi mới thấy cửa phòng nhốt Sơn Trúc vẫn khóa kỹ nhưng bên trong trống , thấy bóng dáng con gấu trúc cả.

Sơn Trúc xuống núi, lập tức biến thành hình gấu trúc, chạy băng băng trong rừng.

Từ nhỏ lớn lên trong tộc, ông bà chăm sóc, ít khi tự trong núi. gấu trúc vốn dĩ sinh từ rừng núi, đây là quê nhà, là chốn về của họ.

Bóng dáng béo tròn đen trắng chạy nhanh trong rừng, thỉnh thoảng dừng hít hít ngửi ngửi, nhanh chóng chạy tiếp.

Chưa đến nửa ngày, Sơn Trúc theo mùi trong rừng sâu, tìm một con gấu trúc lớn đang ôm tán cây ở ngọn cây cao.

Sơn Trúc lập tức ôm cây leo lên nhanh như gió, chẳng mấy chốc lên tới ngọn cây.

Gấu trúc cây phát hiện khí tức của từ lúc bắt đầu trèo, ôm chặt cây, cảnh giác .

 

Chỉ thấy Sơn Trúc ngẩng đầu, kêu "ư ử" hai tiếng, hỏi con gấu trúc : "Cậu tên Anh Anh ?"

Nghe thấy cái tên quen thuộc, tai Anh Anh động đậy, cảnh giác cũng giảm bớt, còn đưa đầu ,"ư ử" hai tiếng, coi như đáp .

Ý là đúng đó.

Sơn Trúc thấy tìm đúng , lập tức "ư ử" : "Tốt lắm, Anh Anh, từ hôm nay t.ử của , thì theo đó!"

bảo vệ, xem kiếp nạn gì dám cướp gấu trúc khỏi tay !

Sơn Trúc nghĩ .

theo Anh Anh trong núi nửa ngày, bắt đầu thấy mệt.

Từ nhỏ đến lớn, bao giờ chịu ấm ức như .

Đường núi gì mà bắt quốc bảo như tự ?

Còn tự kiếm ăn, tự tìm nước uống!

Sống kiểu gì mà chán ngán chứ.

Nghĩ mấy ngày bác Dương chăm sóc, nghĩ tới Anh Anh cũng chăm sóc như từ nhỏ, quen với cuộc sống con nuôi dưỡng, giờ đột ngột ném núi để "tự sinh tự diệt", Sơn Trúc gì nữa.

"Ai nghĩ cái cách huấn luyện hoang dã thì nên tự thử , đúng là coi quốc bảo gì!"

Sơn Trúc tức tối lầm bầm, nhưng vẫn bám sát Anh Anh, để nó chạy lung tung rời khỏi .

Thỉnh thoảng thấy nó tự ý xa, còn gầm lên dọa nó.

"Nói , là đàn em , chạy! Không thì đ.á.n.h đấy!"

Anh Anh ấm ức, nhưng dám phản kháng.

Hai con gấu trúc cứ thế loanh quanh trong núi.

Sơn Trúc cũng phát hiện mối nguy hiểm gì, chỉ rõ kiếp nạn của Anh Anh rốt cuộc là gì.

Khương Dư Dư cũng rõ.

Ở trong núi đến nửa đêm, trời bắt đầu mưa.

Sơn Trúc chỉ thể dẫn Anh Anh tìm một vách núi tránh mưa, Anh Anh tựa , nhanh chóng ngủ say.

Còn Sơn Trúc mơ hồ cảm giác khí tức trong núi đổi.

Mưa rơi đến nửa đêm thì dừng, nhưng sáng hôm , khi Sơn Trúc dẫn Anh Anh uống nước ở suối thì phát hiện nước suối đục ngầu.

Ban đầu tưởng là do trận mưa tối qua, nhưng ngờ, sáng bắt đầu mưa lất phất.

Nước suối chảy xiết, cá trong nước nhảy lên, Sơn Trúc lập tức cảnh giác.

"Hình như đây là dấu hiệu núi lở, lũ ống."

Nói đơn giản, chính là sạt lở núi, lũ bùn, lũ đá.

Nặng hơn thì cả lũ quét.

Tim Sơn Trúc thắt , Anh Anh cũng bắt đầu bất an. lúc đó, Sơn Trúc cuối cùng cũng cảm nhận một loại cảm giác vận mệnh từ đồng loại.

Đó là... t.ử khí.

Anh Anh chuẩn gặp kiếp nạn .

Không kịp nghĩ nhiều, Sơn Trúc c.ắ.n gáy Anh Anh, lôi nó chạy .

Nếu lũ thì nhanh chóng đưa con gấu trúc ngốc đến nơi an .

Sơn Trúc dẫn Anh Anh chạy nhanh trong núi.

Trời mưa lớn hơn, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng sấm.

Anh Anh sợ hãi vô cùng, ôm chặt một cây chịu tiếp.

Sơn Trúc chỉ thể gầm lên.

Không nữa thì lũ quét sẽ tới mất.

Anh Anh quát mà tủi , chỉ thể lảo đảo chạy theo.

Hai con gấu trúc mưa dầm ướt sũng.

Sơn Trúc cũng tủi , từ nhỏ đến lớn từng chịu khổ thế .

nghĩ tới nếu con gấu trúc xảy chuyện, bác Dương cũng sẽ gặp chuyện, vẫn c.ắ.n răng dẫn Anh Anh tiếp tục chạy.

Thấy nó chạy nổi, còn truyền cho nó một chút yêu lực.

Hai con gấu trúc cứ thế chạy, nhưng xung quanh núi rừng, mưa vẫn rơi rả rích. Sơn Trúc lờ mờ bên tai vang lên tiếng "rầm" một tiếng.

Ngay đó, lập tức thấy xa dòng nước bùn đục ngầu từ núi cuồn cuộn đổ xuống, hơn nữa còn xu thế ngày càng lớn.

Không kịp xuống núi .

Sơn Trúc lập tức mang Anh Anh trèo lên một cây lớn.

Sau đó lực thi triển yêu lực, bẻ gãy mấy cây lớn, chắn ngay dòng chảy bùn, dùng yêu lực tạo một kết giới quanh Anh Anh.

 

 

 

Loading...