Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 984
Cập nhật lúc: 2025-12-15 07:40:24
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mưa dứt, núi bùn đất tràn lan, thời tiết như thích hợp để lên núi.
Ai chạy núi lúc ?
Chẳng mấy chốc, tất cả đều câu trả lời.
"Là bác Dương!"
Sơn Trúc ngửi thấy mùi của ông .
Cậu Anh Anh, ánh mắt chua chát, trong lòng nghĩ chắc bác Dương đến tìm nó .
Bọn họ đều lén lên núi, nhất là mới mưa lớn xong mà để khác thấy mấy núi chắc chắn bình thường, Khương Dư Dư và định lộ diện.
Sơn Trúc liếc về phía núi, do dự : "Nhỡ bác Dương tìm thấy Anh Anh cứ tìm mãi núi thì ?"
Dù xảy lũ quét, nhưng chỗ là bùn đất, tìm kiếm núi vẫn nguy hiểm.
Ô Hô : "Có gì mà lo, mấy con gấu trúc thả tự nhiên đều gắn định vị , cứ theo định vị mà tìm, việc gì lo lắng?"
Huống hồ thì bảo con gấu trúc tự xuất hiện, báo bình an là xong.
Khương Dư Dư dường như tâm tư của Sơn Trúc, : "Cậu dẫn Anh Anh xuống núi gặp ông ."
Sơn Trúc từng biến mất ở trại gấu trúc, nếu giờ cùng Anh Anh xuất hiện thì cũng thể bác Dương yên lòng.
Sơn Trúc , gần như lập tức : "Ý kiến !"...
Dưới núi, bác Dương và một nhân viên khác đang vất vả leo lên. Người bên cạnh cầm thiết định vị, vẫn còn khuyên nhủ: "Ông Dương, mới mưa xong, núi bùn đất sạt lở, là đợi chút hẵng lên. Ông xem định vị của Anh Anh vẫn di chuyển, chắc chắn nó ."
Nhân viên thiết định vị, cảm thấy vị trí di chuyển vẻ kỳ lạ, hình như... nó đang tiến về phía bọn họ?
Nhân viên đang nghĩ thì bác Dương bên cạnh đột nhiên reo lên vui mừng: "Anh Anh!"
Chỉ thấy ở lưng chừng núi, Anh Anh thấy tiếng gọi quen thuộc nên thử thăm dò tiến gần họ, khi mùi hương quen thuộc đầu mũi càng lúc càng rõ, bước chân của Anh Anh cũng nhanh hơn.
Sơn Trúc thấy bên tai vang lên một giọng mềm mại, đúng là giọng của Anh Anh.
"Là bố! Bố ơi!"
Bác Dương thấy tiếng của Anh Anh, họ chỉ thấy Anh Anh chạy về phía họ, miệng vẫn kêu "ư ử".
Bác Dương thấy con gái vẫn khỏe mạnh hoạt bát, trái tim lo lắng cả ngày lập tức thả lỏng, gương mặt nở nụ rạng rỡ.
Rất nhanh, trong nụ lộ một niềm vui khác.
" nhầm chứ? Bên ... còn một con gấu trúc nữa? Đó là... gấu trúc ?"
Người bên cạnh nhỏ giọng kêu lên.
Lúc nãy vì bụi rậm che khuất nên họ rõ.
Đến khi Sơn Trúc cùng Anh Anh tới gần, hai mới nhận nó.
Dù lông cháy đen rõ ràng, nhưng ngay cái đầu tiên, bác Dương nhận , hiểu chắc chắn: "Trúc Trúc?"
Trúc Trúc là cái tên mà bác Dương đặt cho Sơn Trúc khi ở trại gấu trúc.
Bởi vì lúc đầu, khi bác Dương hỏi tên gì, chỉ vung vẩy cành tre trong tay. (*)
(*) Tre trúc đều gọi là trúc /zhu/ trong tiếng Trung.
Sơn Trúc sét đ.á.n.h trúng, cả mặt đen nhẻm, lông trắng cũng lấm lem xám xịt. Dù , bác Dương vẫn nhận ngay lập tức.
Đỉnh tai cháy xém của khẽ động đậy khi thấy tiếng gọi "Trúc Trúc" , dáng về phía ông càng thêm nhẹ nhàng, duyên dáng, lắc lư mông, trông vẻ vui vẻ mặt.
Chắc hẳn bác Dương vẫn luôn nhớ nhung , nên mới nhận ngay.
Không uổng công mấy ngày nay cực khổ ông trông nom Anh Anh.
Bác Dương cũng ngờ gặp con gấu trúc mất tích hai ngày nay bên cạnh Anh Anh.
Hôm Trúc Trúc đột nhiên biến mất giống như lúc đầu đột nhiên xuất hiện ở trại gấu trúc, phụ trách trại gấu còn con gấu trúc gì đó bất thường.
bác Dương nghĩ, chẳng chỉ là một con gấu trúc lớn thôi .
Làm gì gì bất thường.
Giờ xem , lẽ nó là bạn mà Anh Anh kết núi?
Hai con gấu trúc lớn chạy về phía ông. Theo quy định công việc, khi ở ngoài tự nhiên mà biện pháp bảo hộ thì phép tiếp xúc trực diện với gấu trúc.
đó là Anh Anh của ông, ông mặc kệ hết.
Bác Dương cúi xuống dang tay , Anh Anh lập tức nhào tới, đè ông ngã xuống đất, mặc kệ dính đầy bùn đất, cái đầu to cứ rúc rúc lòng ông, miệng rên rỉ nũng nịu: "Bố ơi! Bố đến đón con về nhà !"
Sơn Trúc thấy , bỗng thấy chua xót trong lòng.
Con gấu trúc ngốc vẫn hiểu "thả về tự nhiên" nghĩa là gì.
Nó con trả về tự nhiên, trừ khi gặp tình huống cần cứu hộ, nếu thì con sẽ dễ dàng đưa nó về căn cứ để sống nữa.
Bác Dương cũng thể.
Bác Dương lời Anh Anh , chỉ từ tiếng kêu nũng nịu của nó mà cảm nhận cảm xúc, hốc mắt khỏi ươn ướt.
Ông để mặc nó nhào , lộn xộn dụi đầu, tay nhanh chóng kiểm tra nó, xác định con vết thương mới yên tâm phần nào.
Từ đêm qua đến giờ, lòng ông cứ nặng trĩu, cảm giác như chuyện gì đó sắp xảy .
Đến tận bây giờ, thấy Anh Anh vẫn khỏe mạnh, trái tim ông mới thật sự buông lỏng.
Ánh mắt ông rơi lên Sơn Trúc, cảm thấy tình trạng cháy xém của gì đó bình thường.
"Không lẽ cháu sét đ.á.n.h ?"
Bác Dương lẩm bẩm, tiện tay vuốt ve Sơn Trúc.
Sơn Trúc hừ một tiếng, đầu .
Nếu vì con gái của bác, cháu sét đ.á.n.h chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-984.html.]
Bác Dương an ủi con gái xong cũng kiểm tra sơ qua thể Sơn Trúc. Thật với tình trạng của Sơn Trúc, nhất vẫn nên đưa về trại gấu để kiểm tra diện và nghỉ ngơi dưỡng sức.
bọn họ chỉ hai , cũng mang theo thiết phù hợp, chỉ thể về xin cấp hỗ trợ.
Nếu , ông cũng đưa cả Anh Anh về kiểm tra luôn.
Trong khi bác Dương đang âm thầm tính toán, rằng bên , Khương Dư Dư và Chử Bắc Hạc ẩn giấu khí tức, một gốc cây gần đó quan sát tình hình bên .
Dù theo suy đoán, kiếp nạn của bác Dương hẳn là gánh cho kiếp nạn của Anh Anh. Bây giờ Anh Anh , bác Dương cũng sẽ nữa.
tận mắt vẫn thấy yên tâm hơn.
Chính cái đó, Khương Dư Dư phát hiện một điều khác thường.
Trước đây khi xem tướng mạo, cô thể từ khuôn mặt đối phương mà suy đoán vận quá khứ và tương lai của đó. , ngoài vận đổi, mắt cô dường như còn thoáng hiện lên cảnh tượng trong vận ban đầu...
Lũ quét bùng phát, Anh Anh một chạy trốn hoảng loạn trong núi, đất đá cuốn vùi, lúc đào còn dấu hiệu sự sống.
Bác Dương quỳ đất, ôm Anh Anh gần như còn nhận hình dạng mà gào t.h.ả.m thiết, cuối cùng tóc bạc trắng chỉ một đêm, tâm đều tổn thương, tuổi thọ giảm sút, đến sáu mươi qua đời.
Khương Dư Dư hiểu thấy cảnh tượng đó.
cô , dù là Anh Anh bác Dương, vận của họ đều đổi khoảnh khắc .
Bi kịch mà cô thấy sẽ xảy nữa.
Chử Bắc Hạc dường như cũng cảm nhận , bèn vươn tay nắm lấy tay cô.
Anh cô, chỉ : "Về thôi."
Khương Dư Dư định gật đầu đồng ý thì thấy chân núi một chiếc trực thăng bay tới, đó còn khí tức quen thuộc với .
Hai lập tức rời cùng , mà trực tiếp dịch chuyển đến chân núi.
Khi họ đến nơi thì đúng lúc trực thăng đáp đất, một bước xuống từ đó. Đó ai khác mà chính là Khương Hoài lẽ đang ở Kinh Thành.
Nghe Chử Bắc Hạc dẫn cô đến nơi nguy hiểm, Khương Hoài cũng đuổi theo tới đây.
Nếu khu vực thực sự xảy lũ quét, vật tư mà điều động cũng thể kịp thời tiếp tế.
Dù Dư Dư, nhà họ Khương trong những chuyện cũng bao giờ chậm trễ.
May mắn , từ trực thăng xuống thì Khương Hoài tình hình quá nghiêm trọng, chỉ vài đoạn đường núi đất đá vùi lấp, làng mạc núi gặp thiên tai nghiêm trọng.
"Nếu bên , lát nữa theo chuyên cơ về luôn nhé."
Khương Hoài cố ý liếc Chử Bắc Hạc: "Mặc dù các cách di chuyển đặc biệt, nhưng sống trong xã hội loài thì đừng khinh thường những thành tựu khoa học."
Anh thêm rằng Dư Dư bây giờ càng lúc càng gắn bó với yêu tộc, e rằng còn sâu đậm hơn.
Khương Hoài hy vọng cô quá phụ thuộc sức mạnh của yêu tộc.
Khương Dư Dư tất nhiên ý kiến gì.
Nếu vội, cô cũng thích bằng phương tiện giao thông bình thường, huống chi Khương Hoài đích tới đây.
Ô Hô và Huyền Hiêu ban đầu cũng định nhờ Tiêu Đồ đưa họ về, nhưng Khương Dư Dư chuyên cơ nên hai lập tức bỏ rơi Tiêu Đồ, quyết định nhờ chuyên cơ của nhà họ Khương.
" từng chuyên cơ bao giờ." Ô Hô .
Tiêu Đồ thế hừ lạnh: "Chuyên cơ cũng gì , oai phong bằng cưỡi rồng, một lũ thưởng thức!"
Dù , nhưng Tiêu Đồ vẫn hóa hình , nhờ chuyên cơ về.
Ngoài việc Ly Thính cằn nhằn cho phép hóa rồng bay lung tung thì thấy bay một buồn lắm.
Mọi bàn xong, chuẩn xuất phát đến sân bay gần nhất.
Kết quả còn thì thấy Sơn Trúc hóa hình , vội vàng chạy tới: "Còn nữa mà! Đừng bỏ chứ!"
Khương Dư Dư thấy bỏ Anh Anh và bác Dương mà chạy theo thì phần bất ngờ: " tưởng ở trại gấu trúc với Anh Anh thêm một thời gian nữa."
Không chỉ cô, ngay cả Ô Hô và những khác cũng đều nghĩ .
Sơn Trúc chỉ hừ hừ: "Ai mà thèm, là yêu quái gấu trúc, sẽ con nuôi nhốt."
Còn về Anh Anh, nó sinh linh trí, khi còn hóa yêu, dù ở núi cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Hơn nữa, Sơn Trúc để một tia yêu lực nó.
Đợi đến khi nó hóa yêu thành công, sẽ tìm nó, đến lúc đó sẽ chính thức nhận nó đàn em yêu của !
Sơn Trúc một nữa rời lời từ biệt. Bác Dương khi đ.á.n.h giá tình hình núi thì vẫn xin phép đưa Anh Anh tạm thời về căn cứ kiểm tra diện.
Khi Anh Anh đưa xuống núi, đúng lúc lướt ngang qua Khương Dư Dư và .
Bác Dương nhận Sơn Trúc hóa hình , nhưng Anh Anh trong lồng thì nhận mùi của Sơn Trúc.
Nó bất ngờ dậy, bám lồng sắt, đôi mắt tròn xoe ngơ ngác về hướng Sơn Trúc, miệng phát tiếng kêu nũng nịu: "Anh ơi, về nhà với em ?"
Sơn Trúc đầu, giả vờ tao nhã phẩy tay chào tạm biệt Anh Anh đang dần xa.
Khương Dư Dư và thấy cảnh cũng gì cho .
Chỉ Khương Hoài, khoảnh khắc đó thoáng chốc khựng , mặt hiếm khi xuất hiện biểu cảm khó hiểu và bối rối...
Vừa , hình như hiểu con gấu trúc gì...
Khương Hoài nghĩ đây là ảo giác.
Sau khi tộc địa Văn Nhân thức tỉnh huyết mạch yêu tộc, cũng từng nghĩ xem liệu đổi gì .
cả khi đến Học viện Đạo giáo ở Kinh Thành tiếp xúc với các yêu tộc khác, vẫn là bình thường.
Như , thể sử dụng yêu lực.