Đại Lão Trở Về, Thiên Kim Giả Đừng Diễn Nữa - Chương 985

Cập nhật lúc: 2025-12-15 07:40:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cùng lắm chỉ là huyết mạch chút đổi nhỏ mà thôi.

Mà tình trạng hiện tại khiến cảm thấy giống như một chuyện chờ lâu cuối cùng cũng đến.

Biết rõ kinh nghiệm trong chuyện " yêu quái", Khương Hoài hề ngần ngại mà thẳng nghi ngờ của cho cả Dư Dư lẫn những yêu tộc khác đang mặt.

Khi trai hình như lời của Anh Anh, mấy Khương Dư Dư đều tỏ vẻ bất ngờ. Sơn Trúc còn tò mò chỉ hỏi: "Còn thì ? Anh hiểu ?"

Tiêu Đồ cũng hồi hộp đợi câu trả lời, cũng hỏi thế.

ngay khoảnh khắc Sơn Trúc hỏi xong, mấy , bao gồm cả Khương Hoài, đều rơi trầm mặc.

Chỉ Ô Hô nổi nữa nên mới lên tiếng: "Giờ đang là hình , xem hiểu tiếng ?"

Chỉ cần điếc thì ai mà .

Câu hỏi đúng là vô nghĩa.

Sơn Trúc: ...

Tiêu Đồ: ...

May quá, may mà hỏi theo.

Ừm, chỉ cần hỏi thì chỉ Sơn Trúc ngu ngốc thôi.

Khương Dư Dư thì để ý đến mấy suy nghĩ nhỏ nhặt của Tiêu Đồ. Lúc cô đang cẩn thận kiểm tra tình trạng của Khương Hoài.

Kết quả vẫn như cũ: Anh yêu lực, thậm chí một chút yêu khí cũng thấy .

Chuyện chỉ đơn thuần là ảnh hưởng từ việc huyết mạch yêu tộc thức tỉnh thôi ?

Không hỏi thêm, cô chỉ dùng ràng buộc khế ước triệu hồi bé nhân sâm. Bé nhân sâm vẫn là một cục nhỏ xíu, lơ lửng trong lòng bàn tay của Khương Dư Dư.

Khương Dư Dư vươn tay hỏi Khương Hoài: "Anh thấy ?"

Khương Hoài lắc đầu.

Khương Dư Dư lấy một lá bùa giấy màu xanh.

Vừa thấy lá bùa đó xuất hiện, Sơn Trúc và Ô Hô vốn còn đang tò mò bé nhân sâm lập tức cứng đờ mặt, ngay đó như nhớ ký ức mấy , vèo một cái tránh thật xa.

"Khương Dư Dư! Cô định gì đấy?"

"Cô bình tĩnh chút!"

Huyền Hiêu cũng nhận lá bùa tay cô, khuôn mặt lạnh lùng của thiếu niên đầu lộ chút vẻ cứng ngắc, theo bản năng nín thở.

Khương Dư Dư ít khi dùng giấy màu xanh để vẽ bùa.

với ba bọn họ, họ ấn tượng mãi cái lúc ở Đại hội Thi đấu Học viện, cô dùng bùa để đối phó Sơn Trúc. Đây chính là lá bùa "yêu khí xộc trời".

Mùi rắm tích tụ trăm năm của chồn hôi đó... đến giờ nhớ vẫn khiến rùng .

Đặc biệt là ba yêu quái đều là "nạn nhân" khi đó, họ phản ứng như cũng chẳng gì lạ.

Khương Dư Dư thấy , chỉ lạnh nhạt : "Yên tâm, lá bùa đó ."

Nói , cô xoay ngón tay cầm lá bùa, ngọn lửa hồ ly màu xanh đầu ngón tay lập tức nuốt trọn lá bùa.

Trong ánh sáng linh quang bốc cháy, tro tàn sáng lên, một làn khói xanh nhẹ nhàng bay .

Sơn Trúc và Ô Hô lập tức sợ hãi che chặt mũi.

Dù phản ứng của Huyền Hiêu khoa trương như họ, nhưng cũng nín thở chờ đợi.

Tiêu Đồ khi đó Đại hội Thi đấu Học viện, cũng từng về "bùa yêu khí xộc trời", nhưng từng tự trải nghiệm nên phản ứng cũng căng thẳng như ba .

Thậm chí còn chủ động tiến gần hít thử.

Kết quả, mùi hôi kinh khủng đến mức thần linh cũng phẫn nộ mà tưởng tượng xuất hiện, ngược còn...

"Hơi thơm."

Tiêu Đồ hít thử nữa, hỏi Khương Dư Dư: "Đây là mùi gì ?"

Sơn Trúc và Ô Hô thể tin nổi Tiêu Đồ. Rõ ràng nghi ngờ đang lừa , nhưng nhanh chóng phát hiện việc nghi ngờ là vô nghĩa.

Yêu tộc năm giác quan nhạy bén, dù che mũi thì cũng mơ hồ ngửi mùi theo làn khói bay tới.

Thật sự... là thơm ?

Không kiểu thơm thông thường, mà là kiểu mùi khiến ngửi.

 

Khương Dư Dư giải thích: "Đây là mùi của cành cây Mê Cốc khi đốt cháy."

Mê Cốc, tương truyền là một loại cây núi Tiêu Dao, hoa của nó phát sáng, mang theo nhành cây sẽ giúp lạc đường.

Ngoài công dụng đó , họ còn rằng khi đốt nhành cây sẽ tỏa làn khói thơm, theo hướng khói chỉ sẽ tìm con đường đúng trong lòng .

Giống như mùi rắm tích tụ trăm năm của chồn hôi, đây cũng là thứ cô mua từ Sư Ngô Thục.

Khương Dư Dư vốn định dùng nó để bùa dẫn đường.

tình cờ phát hiện, mùi của nó còn thể thu hút một loài động vật nhỏ đến gần nên thỉnh thoảng cô cũng dùng để dụ bọn chúng.

Quả nhiên, khi làn khói bay , lâu mấy con mèo hoang chạy đến bên đường.

Mấy con mèo hoang thấy cũng sợ, chỉ kêu meo meo quấn quanh chân Khương Dư Dư.

Khương Dư Dư thuận tay xoa đầu chúng mấy cái, lấy đồ ăn vặt trong túi đựng Quy Hư cho chúng ăn, khiến lũ mèo kêu meo meo ngừng.

hỏi Khương Hoài: "Anh hiểu ?"

Khương Hoài cũng còn cách chủ động gọi động vật như . Sau khi lắng kỹ, : "Không còn là kiểu lời rõ ràng như lúc nãy, nhưng thể cảm nhận ý định và cảm xúc trong âm thanh của chúng."

Rõ ràng mấy con mèo nhỏ đang : [Đói , mau cho ăn. ]

Khương Dư Dư cũng thấy lạ.

Đây chính là sự khác biệt giữa sinh linh khai mở linh trí và động vật khai mở linh trí.

Giống như Sơn Trúc và Anh Anh, yêu tộc thể giao tiếp với động vật khai mở trí, nhưng thể chuyện như con , vì chúng cũng thể diễn đạt chính xác nhu cầu của bằng ngôn ngữ.

động vật khai mở trí thì giống như trẻ con mới , thể giao tiếp .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-lao-tro-ve-thien-kim-gia-dung-dien-nua/chuong-985.html.]

Khương Hoài thể hiểu lời của Anh Anh khai mở linh trí lẽ chính là biểu hiện của việc huyết mạch yêu tộc thức tỉnh.

Chỉ là còn thức tỉnh thêm khả năng gì .

Sơn Trúc xác định thật sự , bèn thể tìm một động vật khai mở trí để kiểm nghiệm.

Cậu đảo mắt, : "Đã thế, là chúng thêm hai ngày, đến trại gấu trúc xác nhận thử nhé?"

Người lãng tai cũng ý đồ trong câu của .

Ô Hô là đầu tiên bật lạnh: "Cậu còn về trại tiếp tục giả gấu trúc ?"

Sơn Trúc xong lập tức nhảy dựng lên: " giả? vốn là gấu trúc mà! Quốc bảo đó nha!"

Khương Dư Dư thì quan tâm. Dù cũng đến , nhất thiết vội về ngay.

Khương Hoài nghĩ đến chuyện Dư Dư mười tám tuổi luôn sống ở Hải Thị, chắc cũng từng tham quan trại gấu trúc, đến đây thì ngắm gấu trúc cũng là một ý .

mà cả đám đương nhiên thể cùng kéo trại gấu trúc .

Dù hôm nay giúp bác Dương giải quyết xong kiếp nạn, nhưng chính xác thì ông quen bất kỳ ai trong họ, kể cả Sơn Trúc.

Cả nhóm dứt khoát ở khách sạn mà Khương Hoài sắp xếp , sáng hôm đến thẳng trại gấu trúc.

Vì Khương Hoài liên hệ với phụ trách nên họ thẳng theo lối đặc biệt bên trong tham quan.

Ô Hô và Huyền Hiêu đều tỏ vẻ khó hiểu đối với việc họ một đêm để tham quan gấu trúc: "Gấu trúc thôi mà, ?"

Sơn Trúc to như thế, ngày nào cũng lượn lờ mặt họ, chẳng lẽ còn đủ ?

Hai rõ ràng chút khinh thường.

Cho đến khi trong lòng mỗi đều nhân viên bất ngờ nhét cho một bé gấu trúc nhỏ mềm mềm, dù cách đôi găng tay bảo hộ, họ vẫn cảm nhận sự mềm mại trong lòng bàn tay.

Ô Hô và Huyền Hiêu lập tức cứng đơ .

 

... họ chinh phục .

Sơn Trúc thì là gấu trúc khỉ khô gì chứ?

Mấy cục bột tròn tròn mềm mềm như nếp thế mới là gấu trúc thật sự!

Ôi chao, tuy họ vẫn luôn bênh vực Sơn Trúc, nhưng cũng thể thừa nhận, gấu trúc con hàng thật giá thật thật sự dễ thương hơn kẻ giả vờ là gấu trúc con như Sơn Trúc nhiều!

Trong lòng Khương Dư Dư cũng đang ôm một chú gấu trúc nhỏ, mặt hiếm khi nở nụ ngọt ngào mà cô gái cùng tuổi nên .

Khương Hoài thấy thì thấy hôm nay đưa cô đến đây là đúng .

Khương Hoài cầm máy ảnh, hiệu: "Dư Dư, bên ."

Khương Dư Dư đầu, chợt thấy Khương Hoài giơ máy ảnh lên, chuẩn bấm chụp.

Bỗng nhiên, một bóng từ bên cạnh bất ngờ tiến đến gần, mang theo ánh sáng vàng kim lấp lánh, ấm áp và quen thuộc.

"Tách."

Bức ảnh vốn chỉ mỗi Khương Dư Dư hiểu biến thành ảnh chụp chung của cô và Chử Bắc Hạc.

Cộng thêm chú gấu trúc bông Khương Dư Dư ôm trong lòng, bức ảnh trông thật hài hòa và đẽ.

Khác với sự ấm áp của hai bọn họ, Khương Hoài chỉ lạnh nhạt qua ảnh một cái, ngẩng đầu Chử Bắc Hạc, đó chậm rãi nở một nụ .

Tiếp theo, giơ tay, hiệu cho Chử Bắc Hạc xéo xa một chút.

Chử Bắc Hạc vờ như thấy, vẫn bên cạnh Khương Dư Dư, thậm chí còn chủ động đề nghị: "Chụp thêm cho bọn một tấm nữa."

Khương Hoài: ...

Tên thích chụp ảnh từ khi nào ?

Sự lạnh lùng cao ngạo của Long Mạch ?

Khương Hoài cứ như , tay nhúc nhích. Chử Bắc Hạc lập tức : "Lát nữa để chụp cho ."

Nghe , nụ mặt Khương Hoài trở nên chân thành hơn nhiều. Anh quyết định tạm tha cho tên , tay bấm tách tách chụp thêm cho hai mấy tấm ảnh chung.

Chử Bắc Hạc cũng đúng lời hứa, chụp cho hai em Khương Dư Dư và Khương Hoài mấy tấm ảnh chung.

Khương Dư Dư vốn thích chụp ảnh, dù là ảnh chụp một ảnh gia đình cũng ít.

Lần thể hết .

Trong lúc đang chụp ảnh, mấy Tiêu Đồ cũng nhanh chóng trông thấy ôm gấu trúc bông của chạy tới đòi chụp ảnh tập thể.

Nhân viên bên cạnh thấy thì : "Vừa cũng đến giờ đưa tụi nhỏ phơi nắng, ngoài chụp luôn ."

Mọi cùng ngoài. Vì hôm qua cảnh báo lũ quét nên hôm nay trại gấu trúc mở cửa cho khách tham quan, ngoài nhân viên thì chỉ nhóm của Khương Dư Dư.

Mọi mặc đồ bảo hộ, bệt xuống đất, mỗi ôm một chú gấu trúc con trong lòng. Ánh nắng chan hòa, còn chút dấu vết nào của cơn giông bão hôm qua. Ánh nắng mặt trời đổ xuống, dịu dàng phủ lên nụ khuôn mặt từng trong bức ảnh.

Trải nghiệm "bố bỉm sữa" một xong, Khương Dư Dư cuối cùng cũng thể tách hoạt động riêng.

Sơn Trúc thể chờ nữa, vội dẫn Khương Hoài gặp đàn em của .

Cậu ngửi thấy mùi của nó và bác Dương !

thì Anh Anh cũng chỉ đưa về kiểm tra tạm thời, cả nhóm ùn ùn kéo đến xem nó cũng hợp lý, hơn nữa bên trại cũng cho phép. Thế là họ chỉ cho Sơn Trúc và Khương Hoài lén lút xem một chút.

"Hai chơi , ngay."

Khương Hoài hiệu với Khương Dư Dư, sang Chử Bắc Hạc, ý là chăm sóc Dư Dư cho .

dạo quanh trại gấu trúc cùng Dư Dư, nhưng...

cũng để cho hai họ gian hẹn hò riêng chứ.

Anh .

Cả em gái và Chử Bắc Hạc dường như đều hẹn hò cần gì, càng khái niệm cần ở riêng để bồi dưỡng tình cảm.

Chậc, cái nhà vẫn dựa trai thôi.

 

 

 

Loading...