Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80 - Chương 54: Tôi có chỗ nào không đủ tốt
Cập nhật lúc: 2024-12-15 14:03:31
Lượt xem: 75
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc ánh mặt trời phủ đầy mặt đất, chiếc bóng lờ mờ trải thành nỗi ưu thương nhàn nhạt, đó mắt cô từ rõ nét bước dần về phía mơ hồ, cuối cùng thấy bóng dáng nữa, chỉ còn sót ánh dương trong trẻo mà lạnh lẽo, cùng với chiếc bóng của bản cô. Cô vươn tay lau mặt , tay ươn ướt.
Cõi lòng khi trải qua cơn cuộn nhào dữ dội phẳng lặng trở nữa, chỉ còn thế giới nhỏ quá đỗi tĩnh mịch.
Lâm Tố Mỹ khẽ thở dài một , cuối cùng nghĩ sâu xa thêm về chuyện . Cô tự giễu nghĩ, từ chối Tạ Trường Du là từ chối sự cám dỗ lớn cỡ nào chứ, cô thế cũng miễn cưỡng coi là giữ nguyên bản ngã mê hoặc, đây cũng một chuyện dễ dàng.
Sau đó cô mang theo chút vô tâm vô tình mà nghĩ, thế cũng , cần vì chút hổ giữa đôi bên mà phiền não nữa, cũng cần vì cảnh tượng khó xử đó mà trốn tránh đối phương nữa, nếu tình cờ chạm mặt thì chào hỏi một tiếng, hàn huyên đôi câu, trở thành cùng thôn thực sự, thật cũng tệ.
“Em bắt một con chuồn chuồn, bắt nhờ mạng nhện , là tự em bắt đấy.” Một bé hưng phấn chạy về phía Lâm Tố Mỹ.
“Em bắt một con chuồn chuồn vàng.”
“Em bắt một con bướm to đùng luôn.”
……
Lâm Tố Mỹ nhẹ. Khi thấy các bạn nhỏ xung quanh đều dùng vẻ mặt kiêu ngạo như việc lớn , cô hỏi từng nhóc xem chúng bắt chuồn chuồn và bướm thế nào khen từng nhóc một, cho dù ai bắt thì cô cũng cổ vũ đôi câu.
Những lời đơn giản, lũ trẻ vô cùng thấy hữu ích, đứa nào đứa nấy hứng khởi thả chuồn chuồn chạy về thôn.
Lâm Tố Mỹ cũng về nhà. Chỉ phơi nắng một lát mà mặt đỏ bừng, cô dùng nước lạnh rửa mặt, dùng khăn lông lau, giảm bớt nhiệt độ mặt.
Theo sự giảm nhiệt độ , lòng cô cũng trở nên cực kì bình tĩnh, tựa như hôm nay xảy chuyện gì cả, hôm nay chỉ là một ngày vô cùng bình thường mà thôi.
Ngày tháng dần trôi, Lâm Tố Mỹ thỉnh thoảng gặp Tạ Trường Du, quả nhiên đúng như suy nghĩ của cô, hai chào hỏi một tiếng, nhẹ với đối phương như thường, đó đường ai nấy . Tất cả những suy nghĩ ngổn ngang và những nỗi băn khoăn đều vẻ bình tĩnh trấn định đó gột rửa thành tương lai bình thản, tựa như định vị của hai về đối phương, chỉ là một nhân vật trong hồi ức mà thôi.
Chập choạng tối một ngày, cuối cùng Dương Xuân Ni tìm cơ hội, hẹn Lâm Tố Mỹ ngoài hái dưa đất.
Lâm Tố Mỹ thấy bên ngoài tiếng gọi, cô khỏi phòng . Lúc thấy Dương Xuân Ni, cô , “Xuân Ni, đến ”.
“Ừ, tụi cùng hái dưa đất , phát hiện một nơi thể hái dưa đất .”
Lâm Tố Mỹ như suy tư cô mấy giây, “Cậu gọi Trường Bình , thể cùng ”.
Nét mặt Dương Xuân Ni thoáng do dự, “Chỗ đó lớn, gọi nhiều thì chẳng hái bao nhiêu cả”.
Lâm Tố Mỹ gật đầu, “Thế thôi, đúng lúc cần hái chút dưa đất để mang cho chị ”.
Lâm Tố Mỹ trong phòng, cầm một chiếc giỏ nhỏ, mới cùng Dương Xuân Ni hái dưa đất.
Hai với , Dương Xuân Ni dẫn đường, Lâm Tố Mỹ phía . Dương Xuân Ni thi thoảng hỏi mấy câu, Lâm Tố Mỹ đáp như bình thường, chỉ là cô chủ động hỏi về chuyện của Dương Xuân Ni như đây nữa.
Vẻ mặt của Dương Xuân Ni cũng đổi khi thấy biểu hiện của Lâm Tố Mỹ. Ban đầu cô còn thấp thỏm, đó chút thâm ý, đến cuối cùng, hai đều im lặng.
Đến nơi hái dưa đất, quả nhiên chỗ đó lớn, Lâm Tố Mỹ bắt đầu chăm chú hái dưa, thỉnh thoảng mới trả lời Dương Xuân Ni mấy câu.
Dương Xuân Ni chỉ cảm thấy cả đều khó chịu, cho dù cô phản ứng chậm hơn nữa thì cũng sự đổi thái độ của Lâm Tố Mỹ với .
Hai hái dưa xong, nỗi buồn bực trong lòng Dương Xuân Ni càng đậm hơn theo thái độ trả lời câu câu chăng của Lâm Tố Mỹ. “Tụi tìm nơi rửa dưa !”
Lâm Tố Mỹ lắc đầu, “Cậu rửa , thì cần, dưa rửa ăn ngay, dưa của mang cho chị ”.
“Cậu ý gì?” Dương Xuân Ni phát hiện chỗ bất thường.
“Cậu tìm nơi rửa dưa, hái xong dưa thì nên về nhà .”
Dương Xuân Ni nhướn mày, “Cậu định đợi cùng? Ồ, nhà chuyện gấp gì cần mau chóng về nhà hả?”.
Lâm Tố Mỹ chỉ , dưa đất trong giỏ. Nơi lẽ thật sự ai đến hái dưa, thế nên tuy chỗ rộng nhưng dưa hái to nhiều, thể đủ cho Lâm Hải Yến ăn .
Lâm Tố Mỹ cảm thấy cũng bụng, rõ ràng cô thể chủ động tìm Dương Xuân Ni, khiển trách và hỏi đối phương vì thế, đó tranh cãi kịch liệt. thế thì ý nghĩa gì.
Cô vẫn sống như bình thường, phiền não vì chuyện của Dương Xuân Ni, đó vẫn tìm Tạ Trường Bình chơi, vô hình loại trừ Dương Xuân Ni ngoài, ngược khiến Dương Xuân Ni thấp thỏm yên, suy nghĩ suy nghĩ xem liệu cô điều gì , đó thì ngừng phủ định, khiến thời gian Dương Xuân Ni sống vô cùng giày vò.
Hành sự quả quyết, tuy sảng khoái, nhưng hẳn là giải phóng khác.
Lâm Tố Mỹ chuyện, chỉ nghiêng đầu, dường như thứ cần cũng rõ ràng .
Dương Xuân Ni hít sâu một , đủ suy nghĩ xoay trong đầu, cuối cùng cô cũng , “Cậu định mang chút dưa đất dại thăm chị đấy , cũng tệ nhỉ, dùng thứ đáng tiền thì thể đổi kẹo hoặc thứ khác giá trị từ chỗ chị , vụ ăn kiếm đấy”.
“May là chị nghĩ giống , chị sẽ chỉ nghĩ đây là dưa đất vất vả hái , là tấm lòng của với chị , đang nhớ chị thôi.”
“Dù thì cũng tương đối ngốc, sẽ dăm ba câu dỗ dành.”
“Thế xem thông minh lắm nhỉ?” Lâm Tố Mỹ .
Dương Xuân Ni nheo mắt, “Cậu… sống mệt hả? Rõ ràng trong lòng thích nhưng vẫn cùng ngoài hái dưa đất, thế mà những đó đều cảm thấy đơn thuần bụng, đúng là nực ”.
“Thế mệt hỏng ư? Từ đầu đến giờ đều thích , nhưng vẫn nhẫn nại chơi với lâu như thế cơ mà.”
Dương Xuân Nị giễu một tiếng, “Cuối cùng cũng phát hiện ? Biểu hiện của cũng chẳng coi là hảo, đến bây giờ mới phát hiện chứ nhỉ, giây phút phát hiện , liệu cảm thấy đau khổ vì sự ngu xuẩn của ?”.
Lâm Tố Mỹ khẽ lắc đầu, “Không là phát hiện sự bất thường của , ví dụ như lúc Xuân Diệp kéo gặp chị , nhận lì xì, cho nên lúc ở trong phòng, lì xì đầu tiên lấy cho , lúc ăn cơm, cũng chủ động lấy lì xì chia cho , cảm thấy , thực chỉ khiến nghĩ nhiều, chiếc lì xì cầm là lì xì lớn đúng , nhưng gì. và Trường Bình tính cách thế nào, nhưng vẫn tìm , hy vọng cảm thấy khó chịu vì bạn bè ngoài chơi mà gọi … Còn một vài thứ khác, cũng chẳng thêm nữa. , Dương Xuân Ni, ngu ngốc cảm nhận thái độ của khác, mà là nghĩ về bạn bè theo hướng xa như thế, đương nhiên, nghĩ như thế chuyện mà thể kiểm soát ”.
Vẻ mặt Lâm Tố Mỹ đầy bình tĩnh, cô cho rằng chỗ nào với Dương Xuân Ni, nếu như thế, ngoài mấy phần tình cảm, vì buồn vì như thế?
“Cậu câm miệng.” Dương Xuân Ni nghiến răng nghiến lợi.
Tạ Trường Bình thích chơi với Lâm Tố Mỹ, ngay cả cặp tóc mang tặng cũng khác, cái của Lâm Tố Mỹ tinh xảo xinh , cặp tóc cùng chủng loại, nhưng giá cả cao hơn cái Dương Xuân Ni nhận mấy .
Tưởng Xuân Diệp cũng thích Lâm Tố Mỹ, đưa Lâm Tố Mỹ đưa cơm cho Tưởng Xuân Hoa, đó Lâm Tố Mỹ lì xì lớn.
Còn cả Tạ Trường Du, nắm hạt dưa đưa cho Lâm Tố Mỹ gần như đều là kẹo.
Vì tất cả đều đối xử khác biệt với Lâm Tố Mỹ?
Lâm Tố Mỹ nheo mắt, “Ban đầu La Chí Phàm nhận định là Tạ Trường Du đánh , là bởi giở trò lưng đúng ?”.
“Xem cũng quá ngốc.”
“Được , cho dù ngốc, nghi ngờ bạn mà nhận định, nhưng thật sự thể hiểu , ghét như thế, chuyện gì hại .”
Ghét ư? thật là ghét.
Dương Xuân Ni hít sâu một , mỗi Lâm Tố Mỹ đến tìm , cô đều cảm thấy đối phương cố ý vì để thể hiện rằng họ thể thoải mái chơi bên ngoài, còn thì chỉ thể ở nhà trông em. Sau mỗi Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Bình rời , đều sẽ mắng - chơi chơi chơi, chỉ chơi, là thế nào, mà mày là thế nào…
Rõ ràng Lâm Tố Mỹ chính là một cực kỳ giả tạo, mà tất cả đều thích cô .
“Ai bảo ghê tởm như thế chứ, thể lừa đồ ngu ngốc như Tạ Trường Bình, nhưng chẳng thể lừa .” Dương Xuân Ni kiêu ngạo nhướn mày, “Cậu và La Chí Phàm thật sự một chút xíu quan hệ gì ư? Rõ ràng và La Chí Phàm dây dưa đưa đẩy, nhưng bởi vì quyến rũ Tạ Trường Du nên cố ý bôi nhọ La Chí Phàm, khiến tất cả đều tưởng rằng và quan hệ gì, là La Chí Phàm quấn lấy . Cậu xem ác độc đến mức nào đấy, để rũ bỏ , mà ác độc phá hoại danh tiếng của một … còn chủ động nhắc đến việc đánh , thế mà La Chí Phàm vẫn còn chịu tin ác độc như thế”.
Dương Xuân Ni càng càng bốc hỏa, “ chướng mắt cái dáng vẻ ghê tởm đó của , vờ vịt như băng thanh ngọc khiết, thực tế thì ghê tởm mấy. Thực từng Tạ Trường Du chứ gì, nếu bảo canh chừng khác, khiến La Chí Phàm thể tìm …”.
Lâm Tố Mỹ nheo mắt, lên , khi Dương Xuân Ni chút phòng gì, trực tiếp cho cô một bạt tai.
Chuyện khác cô thể nhịn , nhưng chuyện thì thể.
“Vậy mà cùng La Chí Phàm liên hợp hãm hại .”
“Thế mà là hãm hại hả? Hai vốn quan hệ thể cho khác , khiến tất cả , rửa sạch mối oan cho , vì ?”
Lâm Tố Mỹ đặt giỏ sang một bên, xắn tay áo lên, ánh mắt sắc bén vô cùng. Cô tiến lên một bước, Dương Xuân Ni lùi về một bước, dường như thái độ của cô dọa sợ.
“Cậu…” Dương Xuân Ni trở nên sợ hãi.
Lâm Tố Mỹ vươn tay, sờ mặt Dương Xuân Ni, móng tay vẽ vẽ mặt Dương Xuân Ni, đó thấy trong mắt Dương Xuân Ni vẻ sợ sệt. “Sự ghen tị của quá đấy, bởi vì thích , thích Trường Bình, chẳng bởi khuôn mặt bình thường của đấy ư? Trước đây cảm thấy một xinh cũng , dù thì điểm thu hút khác cũng nhiều, nhưng chỉ khuôn mặt mà lòng còn hơn, thậm chí mắt mù ác độc… Nói nhiều như thế, chính là vì ghen tị, ghen tị với khuôn mặt của , hâm mộ vì La Chí Phàm nhớ nhung , bởi vì thích …”.
Dương Xuân Ni vùng vẫy thoát khỏi tay của Lâm Tố Mỹ, “ …”.
“Nếu thông minh như thế, tự hãm hại luôn , La Chí Phàm sẽ bằng lòng đón nhận luôn đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-my-nhan-thap-nien-80/chuong-54-toi-co-cho-nao-khong-du-tot.html.]
“Cậu cút cút cút .”
“À , La Chí Phàm hẳn từ chối hoặc tỏ chán ghét từ lâu , thích lâu như thế, lẽ nào chỉ thích con gái xinh hả?”
“Lâm Tố Mỹ, ngoại trừ khuôn mặt thì còn gì nữa? Họ thích , chỉ là thích khuôn mặt của thôi, ngoại trừ nó, chẳng gì cả, chẳng bất cứ thứ gì hết.” Dương Xuân Ni gần như điên cuồng hét lên.
“Cậu mù kinh quá đấy. bố trai chị dâu vẫn luôn thương yêu , họ thương yêu đến mức ngoài bất cứ việc đồng áng nào. còn những bạn thể tâm sự với , còn cả chị cực kỳ thương yêu quan tâm . thậm chí còn thành tích vô cùng , còn cả tiền đồ tươi nữa. Hơn nữa , còn một khuôn mặt mà vô cùng vô cùng hâm mộ… đến mức thể khiến ghen tị phát điên.” Lâm Tố Mỹ giễu một tiếng, “ thấy cũng là chuyện thường thôi, ai bảo chẳng bất cứ thứ gì chứ!”.
Sắc mặt Dương Xuân Ni khó coi, cơ thể cũng khẽ run run.
Lâm Tố Mỹ vẫn , “Biết vì khi bộ mặt thật của vẫn chẳng động tĩnh gì ? Bởi vì mất loại như đối với mà chẳng chuyện quan trọng gì, trừ bỏ chút tình bạn đó, thích thì tùy, việc gì tốn tâm tư chứ. thì khác, mất bạn như , với chính là tổn thương nghiêm trọng… Người nên bận tâm là chứ chẳng ”.
“Cậu cút , loại ghê tởm như , căn bản bạn với , …”
“Cậu đương nhiên bạn bè , chỉ lợi ích thôi, điều bây giờ, lợi ích gì cũng chẳng nữa , đáng tiếc thật đấy.” Lâm Tố Mỹ kề sát mặt Dương Xuân Ni, “Cậu cảm thấy bọn đều xem thường , bây giờ sẽ cho thấy cái gì là ánh mắt chế giễu mỉa mai khinh miệt”.
Cô nhếch khóe miệng, tặng cho Dương Xuân Ni một ánh mắt khinh khỉnh, tựa như đang đống rác mà thể chịu đựng nổi, thêm cái nữa cũng cảm thấy hại mắt .
Đó mới là ác ý thực sự.
Dương Xuân Ni ánh mắt đó dọa cho tim nảy mạnh.
Lâm Tố Mỹ lùi về , cầm giỏ lên, cũng chẳng buồn Dương Xuân Ni thêm cái nào, thẳng về nhà.
Dương Xuân Ni đờ đẫn lâu, mới lẩm bẩm: “Vì buồn đau khổ một chút nào…”.
Giả tưởng của Dương Xuân Ni là đôi bên cãi , sự khó chịu đau khổ của Lâm Tố Mỹ sẽ là cảnh kết thúc, mới là cao ngạo xoay rời .
- ---------------------------
Triệu Hòa Bình đỗ đại học, những độc đỗ đại học như phần lớn đều trở về thành phố , mà cho dù là những đỗ đại học thì cũng nghĩ đủ cách để về thành phố, nhưng rời .
Không tất cả các gia đình đều hoan nghênh con cái trở về. Không Triệu Hòa Bình từng về nhà, nhưng ngay cả bố thấy cũng vui mừng mà buột miệng – Sao về. Nhà đủ ở, cuộc sống trong nhà khó khăn, ngay cả bố cũng đón nhận, huống hồ là em.
Triệu Hòa Bình về đến nhà thì mới em trai sắp lấy vợ , vì vấn đề nhà ở, trai và em trai náo loạn nhiều , khó khăn lắm mới khuyên , hòa bình ở mặt ngoài, nếu trở về, thì thế cân bằng đó ắt sẽ phá vỡ.
Triệu Hòa Bình đột nhiên rời nữa, nghĩ sống ở đội sản xuất Chín cũng tệ, cuộc sống tiêu diêu tự tại, còn một hội em nữa.
Người suy nghĩ giống Triệu Hòa Bình nhiều, cũng chỉ hai ba , dù khát vọng về thành phố của là thứ mà vấn đề nơi ở thể ngăn .
cũng ngoại lệ, chẳng hạn như La Chí Phàm ở khu nhà của hội trí thức - chính là đỗ đại học . Đương nhiên, đây là suy nghĩ của khác, còn bản La Chí Phàm vẫn đang khốn khổ chờ đợi, tìm kiếm chút hy vọng nhỏ nhoi, đợi tờ giấy báo trúng tuyển lẽ gặp bất trắc đó.
Sự tồn tại của La Chí Phàm khiến một đám vui.
Một trí thức câm nín : “Không đỗ thì đỗ thôi, còn bày cái điệu bộ tởm lợm đó, đúng là khiến khó chịu mà…”.
Đương nhiên là khó chịu . Nếu sự tồn tại của La Chí Phàm thì thể tung hoành tùy thích ở khu nhà, kiếm chút rượu ngon thức ăn ngon, tán gẫu quên trời quên đất. tên ti tiện La Chí Phàm ở đó, một chút động tĩnh La Chí Phàm đều kêu la, khiến khó chịu gần chết. Họ đều cầu nguyện cho La Chí Phàm rằng nếu thật sự giấy báo thì mau đến đây để tên ti tiện mau xéo .
“Được , đừng về thằng đó nữa, mất hết cả khẩu vị.” Một trí thức khác trợn mắt.
Hai trí thức cũng nhờ phúc của Triệu Hòa Bình nên mới chút quan hệ với hội Tạ Trường Du, lúc cũng gọi ngoài cùng uống rượu ăn thịt.
Đây là bữa tiệc chúc mừng Triệu Hòa Bình đỗ đại học của hội Quách Chí Cường, họ coi Triệu Hòa Bình như em, em đỗ đại học, đương nhiên đều vui vẻ.
Con cũng kỳ lạ, rõ ràng là khác đỗ đại học nhưng vui như đỗ đại học , dù mấy ngày họ ít ngoài khoe – Người em của đỗ đại học .
Có đề nghị họ mau túm vì đỗ đại học để ý đến bạn bè nữa, một vài khác thì nhạo – Là em của đỗ đại học cơ mà, vui như thế, còn tưởng là đỗ đại học đấy!
Trước mặt là con suối chảy róc rách, thỏ nướng cá nướng đỏ rực, bên cạnh còn đặt mấy đĩa dưa muối và rượu, trời lấp lánh, đất là một đống lửa vẫn sáng rực, chúng cùng chiếu sáng, trong ánh vàng giữa đêm tối, tiếng rộn ràng, vô cùng náo nhiệt và vui vẻ.
Nằm mặt cỏ, chính là trời chăn đất giường thực sự.
“Thịt chín , Tạ Trường Du mày qua đây.” Quách Chí Cường sang tảng đá bên bờ suối, thấy chẳng chút động tĩnh gì, vì thế tự qua túm . Anh bước qua con suối nhỏ, giẫm thẳng lên tảng đá, “Ê, thấy ”.
Tạ Trường Du mở mắt , thứ thấy đầu tiên là màn đêm đen thẫm, đó là ánh sáng mờ nhạt, tiếp đó mới là bầu trời đầy .
Thế giới sinh động tươi , dường như mở từng chút, từng chút một mắt , mà cũng phục hồi từ đoạn kí ức .
Lần đó, cũng tại đây, cũng ở đây.
Khi thấy lời cô , tim cũng đập như thế, khẽ nảy lên, trong hồ nước phẳng lặng đó, nhảy vài chú cá.
Đến bây giờ, mà thể nào phán đoán chuyện xảy ngày hôm đó rốt cuộc là là nữa.
“Hỏi mày đó, thấy ?”
“Ừm.” Bấy giờ Tạ Trường Du mới dậy.
Tim Quách Chí Cưỡng khẽ nảy lên, chăm chú Tạ Trường Du, ánh mắt nghi hoặc mà kinh ngạc, khóe mắt Tạ Trường Du hoe đỏ? Không chứ, kĩ , cảm thấy lẽ nhầm .
Quách Chí Cường xổm xuống, “Tao mày thế hả, một chạy qua đây lẻ loi đơn độc. Tao nhé mày vui hơn nữa thì cũng nhịn, mày xem huyên náo mấy kìa”.
Là huyên náo. Hiếm khi một ngày, những gì đều giữ phong cách nhất quán, thậm chí ngôn ngữ còn tương đồng.
Mấy Trương Thành An, Lưu Khánh Đống như tìm từ, lúc nào cũng rời tư tưởng “Sinh viên đại học như bọn mày quên bọn tao đấy”.
Tạ Trường Du liếc Quách Chí Cường, gì, chỉ dậy, về phía .
Mọi thực sự vui vẻ, tâng bốc ba sắp thành sinh viên đại học lên tận chín tầng mây, dẫu đỗ đại học cũng nghĩa là tiền đồ .
Tạ Trường Du xuống cùng , tùy ý chào hỏi mấy câu yên lặng. Giữa lúc đó cụng rượu với , ngoài động tác khác, trầm lặng khác .
Chuyện cũ như hiện mắt, nghiêm túc ngẫm nghĩ, lâu như một năm , mà tâm trạng cũng đổi đến mức độ .
Tạ Trường Du cảm thấy lòng trống rỗng. Ngày hôm gần như dùng hết tất cả sức lực mà thì mới trưng biểu hiện thờ ơ đó, nhưng giống như cắn trả , khoảnh khắc tiêu tốn bao nhiêu tâm sức thì đó bấy nhiêu di chứng.
Trằn trọc chẳng yên, đêm khó ngủ, lòng trống rỗng, dường như chứa thứ gì đó , nhưng chứa bất cứ thứ gì.
Song biểu lộ nhiều, chỉ thể tháo bỏ từng chút một.
Anh tự với , lẽ là sống quá thuận lợi nên cửa ải mới cảm thấy khó khăn như thế, cố chịu đựng thì sẽ thôi.
những ngày tháng chịu đựng, thực sự là mỗi giây mỗi phút đều giày vò.
Tạ Trường Du ngửi thấy chút mùi thuốc lá, nghiêng Trương Thành An, “Cho tao một điếu”.
Anh quá đỗi tự nhiên, Trương Thành An lập tức ném điếu thuốc qua, một lúc lâu mới phản ứng , “Không mày học hả?”.
Tạ Trường Du châm thuốc, kẹp tay, ánh mắt đống lửa mặt. Trong ánh lửa đó, dường như chiếu một khuôn mặt thanh thoát xinh .
Anh đờ đẫn, khói thuốc trong miệng còn nhả , khiến bất giác bắt đầu ho, càng ho động tác càng mạnh, ngược ho ngừng.
“Ha ha ha, mày , hút thuốc như thế .”
“Chuẩn đấy, hút thì đừng hoang phí nữa.”
“Tạ Trường Du cái gì cũng học của chúng mà hút thuốc, ha ha ha…”
……
Chỉ Quách Chí Cường như cảm nhận , vươn tay vỗ vai Tạ Trường Du, đó dường như thấy Tạ Trường Du gì đó, nhưng chắc chắn , chỉ đành hỏi một câu: “Gì?”.
Mày gì?
Tạ Trường Du chỉ cầm điếu thuốc lên, hút từng , từng một.
Đêm nay, học hút thuốc, cuộc đời dường như cũng vì chút trắc trở đó mà trở nên khang khác.
Anh trả lời Quách Chí Cường.
Vừa : Có tao chỗ nào đủ ?