Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80 - Chương 59: Trả giá

Cập nhật lúc: 2024-12-15 14:03:39
Lượt xem: 68

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bệnh viện lớn khác với trong tưởng tượng của họ, thấy còn chẳng trật tự bằng bệnh viện huyện, cũng ồn ào, xếp hàng đóng tiền, lấy thuốc, xách cơm canh rao bán quang minh chính đại, đủ loại âm thanh pha tạp với , ầm ĩ huyên náo, giống như một món thập cẩm, mỗi đều sắm vai một nguyên liệu riêng trong đó, đó đặt cùng một cách kì dị.

Hai cụ già phía đang thút thít, xung quanh ít . Lâm Tố Mỹ giật nảy , còn tưởng là xảy sự điều trị, đến gần mới phát hiện hai cụ già đó y tá sắp xếp cho đóng tiền, kết quả là bệnh viện quá lớn, hai cụ nên thế nào, nên nóng ruột đến bật .

Bấy giờ Lâm Tố Mỹ mới liếc sang Lâm Kiến Quốc và Lâm Dũng, phát hiện nét mặt họ cũng m.ô.n.g lung. Đột nhiên chạy đến bệnh viện , tiên nên gì, họ , nhất thời chỉ lúng túng rối bời.

“Nhà cứ tìm bác sĩ Chu ạ.” Lúc Lâm Tố Mỹ đưa kiến nghị.

Bác sĩ Chu là thầy của bác sĩ ở bệnh viện huyện , ngày dẫn dắt , thư giới thiệu cho họ bảo họ chuyển cho bác sĩ Chu, bác sĩ Chu sẽ sắp xếp cho họ.

Mọi đang bối rối, Lâm Tố Mỹ , họ bèn quyết định tìm bác sĩ Chu đó.

Lâm Tố Mỹ tiên phong, chủ động hỏi thăm thì mới tìm bác sĩ Chu.

Sau khi xem xong thư, bác sĩ Chu hỏi Lâm Hải Yến mấy câu cảm khái: “Bụng lớn thế , đứa trẻ cũng sắp phát dục , bây giờ phá thai, thật sự nỡ ?”.

Bác sĩ Chu thấy sắc mặt Lâm Hải Yến trắng bệch, : “Nếu tình hình đến mức thể vãn hồi thì vẫn nên quyết định khác thì hơn, cứ suy nghĩ thêm !”.

Bụng lớn như còn tới phá thai, bác sĩ Chu từng thấy bao giờ, mà là thấy quá nhiều, thai phụ hối hận cũng chẳng ít, nhất là khi thấy thai nhi chỉnh “sinh” thì lu bù.

“Cháu cần nó.” Lâm Hải Yến chắc nịch.

Bác sĩ Chu , ngược ngẩn . Phái nữ giờ luôn dịu dàng mà sự dẻo dai bền bỉ, với vấn đề về trẻ con cũng quả quyết bằng phái nam. Người một câu trần thuật bình tĩnh thế chứ đắn đo lưỡng lự, cho dù ông bác sĩ nhiều năm thì cũng ít khi gặp.

“Vậy !” Bác sĩ Chu cũng nhiều lời thêm.

Bác sĩ Chu lập tức dặn y tá sắp xếp giường. Y tá đó thông tin, mau chóng chạy giục một vài bệnh nhân xuất viện. Bên đó xuất viện, bên của Lâm Tố Mỹ lập sức chiếm lấy giường mới bắt đầu nộp phí.

Bấy giờ Lâm Tố Mỹ mới họ món hời lớn thế nào. Có giường một cách thoải mái nhẹ nhàng, còn chiếm giường mới nộp phí, so sánh với các bệnh nhân khác hơn nhiều .

Ngày hôm đó vô cùng bận bịu, Lâm Tố Mỹ đỡ Lâm Hải Yến kiểm tra chỗ chỗ , song Lâm Hải Yến hỏi hỏi mấy xem đúng là bỏ đứa bé , khi câu trả lời cuối cùng họ mới tiêm cho Lâm Hải Yến.

Những y tá đó cũng cảm thấy bất lực. Chủ yếu là đó thai phụ phá thai, kết quả đứa bé là con trai, cả nhà đều bùng nổ, ầm ĩ một trận ở bệnh viện, bảo bệnh viện cứu đứa bé, đó là con trai cháu trai bảo bối của họ, còn đứa bé cứu về, kĩ thuật của bệnh viện nát nên hại c.h.ế.t mạng .

Bác sĩ Chu đó vẻ đích lo việc mấy, cả ngày chỉ đến hỏi tình huống mà thôi, phụ trách ca của Lâm Hải Yến là một bác sĩ trẻ họ Ngô.

Bác sĩ Ngô đó lẽ cũng mệt lử, mặt phờ phạc, qua dặn dò họ: “Bây giờ thế , nếu nhà các bác ở gần đây thì thể về nhà nghỉ ngơi, đến lúc đó đến cũng ”.

Lâm Tố Mỹ bất giác hỏi: “Bao giờ thì đến bệnh viện ạ?”.

“Lúc phát tác. Chính là lúc đau bụng. Bụng mà đau thì đến bệnh viện là .”

Lâm Tố Mỹ Lâm Kiến Quốc. Họ sống cách xa chỗ , đương nhiên thể về nghỉ ngơi mấy ngày đến bệnh viện, vì thế họ quyết định ở bệnh viện cho đến khi Lâm Hải Yến phẫu thuật xong.

Khoảng thời gian , Lâm Kiến Quốc vốn bảo Lâm Tố Mỹ về nhà, nhưng nghĩ đến biểu hiện của Lâm Tố Mỹ lúc ở bệnh viện, thêm mấy phần ỷ của Lâm Hải Yến Lâm Tố Mỹ, vì thế ông khoát tay, bảo Lâm Dũng về nhà.

Trong bệnh viện đến nhiều, Lâm Tố Mỹ cũng nắm bắt “quy tắc sinh tồn”. Ban công ở một bên khác nhà bệnh nhân dùng nơi phơi quần áo. Phía khu nội trú một căn phòng nhỏ, thể nấu cơm ở đó, chỉ cần trả chút tiền củi lửa là . Mà mỗi ngày lúc đến thời gian ăn cơm đều sẽ xách cơm canh bán, bên phía bệnh viện cũng ngăn cấm những hành vi .

Lâm Tố Mỹ lấy chút gạo đến căn phòng nhỏ đó để nấu.

Những đến nấu cơm cũng xếp hàng, trong đó phần lớn đến từ nơi xa, nỡ mua cơm nên chỉ đành tự nấu, đông hơn nữa cũng ai rời khỏi hàng.

“Cô bé , ? Đừng , cháu nấu , dù bác cũng gấp.”

“Cháu cảm ơn.” Lâm Tố Mỹ vội nấu cháo. Lửa đang đượm, chỉ một lát cháo nấu xong.

Bây giờ Lâm Hải Yến càng lúc càng yên lặng, Lâm Tố Mỹ khỏi trở nên lo lắng.

Tòa nhà họ ở, hơn nửa thai phụ đều đến sinh con, cả nhà cùng, lúc nào cũng thể thấy cảnh tượng chồng dạo cùng vợ, là quá hạnh phúc, song chỉ cảnh chung đụng thiết thôi cũng tình cảm của vợ chồng nhà nhường nào, đứa bé đó một gia đình nhỏ chờ mong đến mức nào.

Thi thoảng Lâm Hải Yến cảnh tượng đó mà thất thần. Mỗi lúc như thế, Lâm Tố Mỹ khỏi bồn chồn, đó bất giác Lâm Hải Yến.

Mà hôm nay còn xảy một chuyện. Một phụ nữ nhà chồng ép đến phá thai, phụ nữ lóc thảm thiết, song nhà chồng vẫn tàn nhẫn vô tình, bày tỏ thẳng rằng hoặc là đứa bé trong bụng biến mất hoặc là phụ nữ và đứa bé trong bụng cùng biến mất, bác sĩ y tá trong bệnh viện chỉ đành đến khuyên nhủ đôi câu nhưng cũng mắng.

Chẳng thế nào mà thai phụ đó bỗng nhiên trở nên cứng rắn, bản chị cần đứa bé, là con gái chị cũng cần, còn nhà chồng cần thì thôi. Sau đó chị hùng hổ với chồng, cuộc sống thế chị sống tiếp từ lâu , khéo chị chỉ sống cùng con gái thôi.

Thai phụ đó nhiều, lóc ầm ĩ, mắng nhà độc ác, con chị ngoan ngoãn như thế nào, ở trong bụng cũng giày vò chị, chỉ lúc chị nhớ thì mới đá đá bụng bày tỏ rằng nó vẫn còn đó.

……

Khi Lâm Tố Mỹ vội đỡ Lâm Hải Yến rời .

Những phá thai trong bệnh viện hầu hết đều bức ép, hoặc là đờ đẫn đồng ý, hoặc là nức nở bày tỏ sự phản đối, nhưng thật sự ít thai phụ tự đến phá thai.

Mà trong bầu khí như thế, Lâm Hải Yến càng lúc càng yên lặng.

Lâm Tố Mỹ nấu cháo xong còn tặng cho chút dưa muối, cô cảm ơn mới lên lầu, bảo Lâm Kiến Quốc và Lâm Hải Yến ăn cơm.

Mấy ngày nay cũng vô cùng mệt mỏi, khiến Lâm Tố Mỹ cảm thấy nên ở bệnh viện, dù tìm phòng ở ngoài cũng còn hơn.

Đột nhiên, trán Lâm Hải Yến túa mồ hôi, Lâm Tố Mỹ mà hoảng hồn, vội hỏi Lâm Hải Yến: “Chị, chị thế?”.

Lâm Hải Yến túm chặt lấy tay Lâm Tố Mỹ, độ mạnh của lực đó khiến tay Lâm Tố Mỹ thoắt cái xanh tím, nhưng cô thu tay .

“Tiểu Mỹ, em cảm thấy chị ác độc lắm ?”

Lâm Tố Mỹ lắc đầu liên tục.

Lâm Hải Yến ở bệnh viện nhiều ngày như thế, thấy vợ chồng khác mặn nồng thì suy nghĩ gì. Thậm chí chị còn thấy thai phụ đến hỏi chuyện phá thai, đó hỏi xong liền chạy, tựa như nếu chạy nhanh thì đứa bé sẽ chịu thương tổn ở bệnh viện .

Lâm Hải Yến sinh cảm giác phạm tội sâu sắc với đứa bé trong bụng . Hơn nữa cảnh tượng hạnh phúc của các cặp vợ chồng khiến chị sinh nghi hoặc, chăng nếu chị tha thứ cho Đào Kim Phong, hai cũng thể viễn cảnh như thế.

Mà cả đời , ai thể đảm bảo phạm sai lầm? Giống như đồ vật trong nhà , nếu thì sẽ tu sửa và tái sử dụng, ai trực tiếp vứt ?

“Chị, .” Cô ngẫm nghĩ : “Vì phụ nữ thể chịu trách nhiệm cho cuộc đời của chính chứ? Vì suy xét nhiều đến là đường đường chính chính việc ? Chị, đây em thích chị chỉ là vì chị đối xử với em, nhưng bây giờ em thích chị chính là vì chị thể chịu trách nhiệm cho bản , dũng cảm như thế, khiến em bội phục chị khiến em thích chị”.

Lâm Hải Yến như thoáng , “Thế ?”.

“Vâng.”

“Tiểu Mỹ, em thấy chị bây giờ ?”

“Chị, em thấy.”

“Em đừng vì chị mà cảm thấy sợ hãi với hôn nhân, hôn nhân gì đáng sợ cả. Cũng đừng cảm thấy nhất định tìm một thế thế mới , thể nào . Nếu một mười năm mới phạm sai lầm, vì sai lầm mười năm mà em từ bỏ đó , coi đó thành tên cặn bã ? Không như . Tiểu Mỹ, nếu bắt đầu một nữa, lẽ chị vẫn sẽ lấy rể em, hết cách thôi, khi thật sự rung động thật sự bằng lòng lấy , điều chị với em là, con , trả giá cho sự lựa chọn của bản , bây giờ chính là lúc chị đang trả giá.”

Từ bỏ mái nhà riêng, từ bỏ con, vì thế nhận một cái giá.

“Chị…”

Bấy giờ Lâm Tố Mỹ mới nhận điều gì, cô lập tức gọi bác sĩ y tá. Chẳng mấy chốc, bác sĩ y tá đến. Lâm Tố Mỹ và Lâm Kiến Quốc theo nhưng ngăn ở bên ngoài, Lâm Hải Yến thì đẩy phẫu thuật.

Lâm Tố Mỹ và Lâm Kiến Quốc trông chừng bên ngoài phòng phẫu thuật. Lúc Lâm Tố Mỹ mới phát hiện, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, Lâm Kiến Quốc già nhiều.

“Bác cả, , chị nhất định sẽ .”

Lâm Kiến Quốc gật đầu.

Bác sĩ y tá ở đây trông đều vô cảm với chuyện phá thai, đó là bởi họ thấy quá nhiều nên vô cảm, thường gặp chuyện thế , cho dù thỉnh thoảng bất ngờ nhưng cũng cảm thấy gì quá to tát.

Thái độ vô cảm cũng khiến nhà bệnh nhân như họ yên tâm hơn một chút.

Lâm Kiến Quốc sang Lâm Tố Mỹ, “Tiểu Mỹ, mấy hôm nay vất vả cho cháu , cũng trì hoãn chuyện học tập của cháu…”.

“Trong lòng cháu chị quan trọng hơn những thứ đó. Bác cả bác đừng những lời như , cho dù cháu ở trường thì chắc chắn cũng sẽ lo lắng, căn bản học , chi bằng như thế còn hơn.”

“Được , chị cháu thương cháu đúng là uổng phí. mà chị cháu, tính cách quá cứng rắn, thế cũng , dễ tổn thương, cháu đừng học nó.”

“Bác cả, cháu nghĩ , chị như thế .” Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ, “Nếu vì bác và bác gái quan tâm yêu thương chị như thế, chị cũng sẽ tính cách như . Không chị chịu chút ít ấm ức nào, mà là vài sự ấm ức thể chịu đựng , vài sự ấm ức thể chịu đựng … Cháu thích chị như bây giờ”.

Khóe mắt Lâm Kiến Quốc thoáng đỏ, “Là ?”.

Lâm Kiến Quốc cũng đang hoài nghi bản , nếu đối xử với Lâm Hải Yến như thế, liệu thái độ của con bé sẽ kiên quyết như thế , thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua tiếp tục sống như đó giống khác ?

Bây giờ Lâm Hải Yến đòi bỏ đứa bé , thái độ của mấy trong bệnh viện thì , họ khó lòng tin , đó thậm thụt Lâm Hải Yến là một ác độc, ngay cả con cũng cần. Họ thể hiểu việc nhà chồng cần đứa bé, đàn ông cần con , song thể hiểu việc một phụ nữ cần con .

Lâm Kiến Quốc nghĩ đến những chuyện đó, n.g.ự.c đau âm ỉ, chắc chắn thể sống cùng nhà họ Đào nữa, nhưng con gái đây? Người khác đều cảm thấy Lâm Hải Yến quá ác, tính cách quá mạnh mẽ, phụ nữ ly hôn như vốn dễ xem thường, còn nghĩ như thế, cuộc sống hẳn sẽ khó khăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-my-nhan-thap-nien-80/chuong-59-tra-gia.html.]

“Dẫu cháu cũng nghĩ như thế, cháu nghĩ chị thích cháu lẽ cũng là vì cháu thể hiểu chị đấy ạ? Con sống đời, bao nhiêu thể hiểu công nhận quan trọng, chỉ cần thể gặp một như thế cũng là một niềm hạnh phúc . Dù cũng sẽ tán thưởng chị như cháu thôi.”

Lâm Kiến Quốc ngẩn , vỗ thùm thụp đầu gối , “Phải , sẽ tán thưởng con gái bác, mấy công nhận hiểu nó, mặc xác họ ”.

……

Thời gian chờ đợi giày vò. Huống hồ khi phẫu thuật xong, họ cũng thấy . Hình như tình hình sức khỏe của Lâm Hải Yến lắm, phòng đặc biệt một thời gian để quan sát.

Còn về đứa bé duyên đó, ai nhắc nữa.

Lại qua hai ngày, Lâm Hải Yến mới đẩy sang phòng bệnh thông thường, chiếc bụng nhô cao phẳng .

Lâm Kiến Nghiệp hỏi bác sĩ tình hình, Lâm Tố Mỹ nấu cháo, mới đẩy cửa phòng bệnh thì hết hồn.

Lúc hai thai phụ khác trong phòng một xuất viện, còn đẩy phòng phẫu thuật, chỉ còn một Lâm Hải Yến. Tấm rèm cửa màu xanh lam buông thõng, căn phòng tối lù mù.

Cô bước chầm chậm đến bên giường của Lâm Hải Yến, vươn tay , sờ đến mũi Lâm Hải Yến, cảm nhận thở nhè nhẹ thì mới thở phào một , hít thở mấy cái thật mạnh.

Dáng vẻ Lâm Hải Yến yên nhúc nhích giường , dáng vẻ như cái c.h.ế.t cận kề…

“Tiểu Mỹ?” Bấy giờ Lâm Hải Yến mới tỉnh.

“Dạ.”

Lâm Tố Mỹ kéo rèm cửa bật đèn. “Chị, em nấu cháo , chị húp chút !”

Lâm Hải Yến như bất giác sờ bụng, khi vị trí thường vuốt ve sờ gì, chị ngẩn một lúc mới nhẹ: “Tiểu Mỹ, chị nên như thế , nhưng khi chị cảm nhận nó rời khỏi cơ thể chị, chị thật sự cảm thấy giải thoát, cuối cùng chị cũng thể thực sự rời xa cuộc sống trong quá khứ ”.

“Vâng.”

“Em xem, liệu nó trách chị ?”

Lâm Tố Mỹ thở dài một , hỏi Lâm Hải Yến: “Chị, vì trẻ con nhận định là trách nhiệm của phụ nữ chứ?”.

Lâm Hải Yến sững , còn lấn cấn mãi về vấn đề nữa, đó chị húp từng miếng cháo nhỏ.

- --------------------------

Mấy bệnh viện như Lâm Tố Mỹ, Lâm Hải Yến hề rằng đội sản xuất Chín trở nên vô cùng huyên náo.

Lâm Hải Yến đến bệnh viện phá thai, điều đó nghĩa là thể qua gì với nhà họ Đào nữa. Sau khi Lâm Dũng và Lâm Mãnh đánh Đào Kim Phong mấy trận thì cũng thấy con đó nữa, c.h.ế.t cũng qua với . Mà trong tính cách của Lâm Dũng và Lâm Mãnh ít nhiều bóng dáng của Lâm Kiến Quốc, đối nhân xử thế hiền hậu khoan dung, thấy dáng vẻ của ông bà Đào thì cũng chuyện gì quá đáng hơn.

Lâm Mưu thì khác. Cả nhà họ Lâm mới hai cô em gái, thực lòng, và Lâm Hải Yến còn thiết hơn một chút, thuộc kiểu thể tâm sự đôi điều với , còn đối với Lâm Tố Mỹ mới thực sự coi thành em gái mà thi thoảng trêu chọc một chút.

Bây giờ Lâm Hải Yến ức hiếp, Lâm Mưu càng nghĩ càng khó chịu. Mẹ nó nữa, ức h.i.ế.p nhà họ Lâm bọn , cứ bỏ qua như hả?

Tiền bạc thứ quái quỷ gì đó nhà họ chẳng thèm, nhưng thể cứ cho qua như .

Lâm Mưu và Lâm Chính cùng thương lượng, hai nhất trí đồng lòng. Mẹ nó chứ, một thầy giáo dan díu với học sinh của , tức là nhân phẩm bại hoại, loại mà còn thầy giáo ở trường trung học Định Châu, ai ghê tởm đây!

Lâm Mưu và Lâm Chính đến gọi, Lâm Dũng và Lâm Mãnh cảm thấy đây là chuyện của em gái , đương nhiên cùng xông lên. Sau đó các thanh thiếu niên khác trong thôn là tìm một tên thầy giáo nhân phẩm bại hoại để tính sổ thì dù mục đích là gì, họ đều đồng loạt gia nhập. Cả đám đến trường trung học Định Châu ầm ĩ một trận, hỏi xem trường ý gì, loại mà còn tiếp tục ở trong đội ngũ giáo viên là dạy học sinh những gì đây?

Mấy Lâm Mưu cũng suy nghĩ của . Không hành một trận thì còn tưởng là nhà họ Lâm họ dễ ức hiếp. Ngoài , ầm lên thì mới là đó là của tên khốn Đào Kim Phong chứ liên quan gì đến Lâm Hải Yến. Đồng thời, dù Lâm Hải Yến gì, chuyện ở đó, còn ai dám ức h.i.ế.p Lâm Hải Yến nữa?

Một đám hùng hổ đến trung học Định Châu bảo vệ sợ hết hồn, vội báo cho lãnh đạo và hiệu trưởng.

Mà những lãnh đạo đó cũng đờ đẫn cả , vội đưa đến văn phòng.

Cả đám đông như , nhà trường giấu cũng giấu nổi.

Dẫu thái độ của đều vô cùng rõ ràng. Đào Kim Phong là viên chức trong trường, khi chuyện như thế còn chẳng chút trừng phạt nào, điều đó chăng chứng tỏ nhà trường mặc kệ hành vi như thế? Hay là nhà trường ủng hộ giáo viên và học sinh dan díu với một cách quang minh chính đại?

Mấy lãnh đạo đó đều chuyện , ai mà rảnh rỗi chuyện nhà chuyện cửa của giáo viên chứ. dù ông , thì càng , ầm ĩ một trận cũng để ông luôn.

Ảnh hưởng quá , các lãnh đạo tức tối, nhấn mạnh nhất định sẽ điều tra chuyện , nếu là thật, họ nhất định sẽ nghiêm phạt.

Sau đó chẳng mấy ngày, một vài phụ học sinh đến chuyện nên cũng chạy đến trường bắt nhà trường giải thích rõ ràng, nhà trường loại giáo viên như thế mà ? Con gái họ đang học ở đây đó.

Trung học Định Châu chịu nổi áp lực, chẳng mấy ngày bèn xử lý chuyện , đuổi việc Đào Kim Phong.

Còn nữ sinh dây dưa với Đào Kim Phong cũng chịu nổi ánh mắt khác thường của nhà nên cũng trực tiếp bỏ học.

- ----------------------

Ba Lâm Tố Mỹ về thì thấy chuyện đó. Lâm Hải Yến xong thì phản ứng gì, Lâm Tố mỹ càng thể bày tỏ suy nghĩ gì.

Lâm Hải Yến về, Dịch Phương nức nở một trận, ôm Lâm Hải Yến mà , con gái mệnh khổ, .

Sau đó Dịch Phương Lâm Kiến Quốc mắng: “Làm , thể ? Có hai ông bà già là và bà còn nữa , con bé ai cần lấy chồng , đến bà cũng nghĩ thế ? Được , kể cả như thế thì gì ghê gớm, và bà nuôi nổi một cô con gái ”.

Lâm Dũng và Lâm Mãnh cũng lên tiếng, dù bố nuôi thì còn hai ông là họ mà!

Mà mấy nhà khác cũng xách một vài thứ đồ bồi bổ cơ thể đến.

Lâm Tố Mỹ ngờ rằng chuyện mang đến ít suy nghĩ cho bố .

Trần Đông Mai cực kì cảm khái, “Chuyện thế luôn là phụ nữ chịu thiệt. Tiểu Mỹ, con mở to mắt lựa chọn cho thật , chọn loại như thế ”.

Lâm Kiến Nghiệp trừng mắt vợ, “Cái gì là Tiểu Mỹ chọn , lẽ nào và bà thẩm định ?”.

Trần Đông Mai , “, dẫn về để và ông thẩm định, chọn loại đàn ông như thế”.

Lâm Tố Mỹ thở dài, “Đây là chuyện gì thế ạ…”.

nhịn mà nghĩ đến Lâm Hải Yến, mới hiểu , chị khiến bội phục bao. Những bên cạnh thoáng chốc trực tiếp phủ định Đào Kim Phong, nhưng Lâm Hải Yến thì . Chị đàn ông đó quả thực đối với chị , cho nên xảy chuyện , chị chỉ vượt qua cửa ải trong lòng, song thái độ với Đào Kim Phong thì là yêu mà cũng chẳng hận.

Một , bạn liệu phạm sai lầm , liệu chuyện với bạn ?

Lẽ nào vì chuyện với bạn mà gây , bạn liền phủ định những điều từng cho bạn ư? Tương tự, lẽ nào bởi những điều cho bạn mà bạn chấp nhận chuyện gây cho bạn một cách mù quáng ư?

Cho nên, con trả giá vì sự lựa chọn của bản .

Lựa chọn tha thứ, thì trả giá bằng sự cam tâm tình nguyện trong lòng, gằn sức mà nuốt thứ mắc nghẹn trong cổ họng xuống. Lựa chọn tha thứ, thì cắt bỏ sạch những kí ức giữa đôi bên.

Cho dù là sự lựa chọn thế nào, con đều nhất thiết chấp nhận.

Đó mới là điều mà Lâm Hải Yến với cô.

Sau hơn một tuần trì hoãn, cuối cùng Lâm Tố Mỹ cũng trở trường.

Kết quả là lớp, Tạ Như Hoa nhảy bổ .

“Lâm Tố Mỹ, đám thôn còn chạy đến trường gây ầm ĩ, cũng xem là trường hợp nào, đúng là đám rợ.” Mặt Tạ Như Hoa trông đầy khinh khỉnh, “Thôn như thế hả?”.

Lâm Tố Mỹ trừng cô , “ đó, thôn như thế, cũng thế, chịu để khác ức h.i.ế.p đấy, thể thử xem”.

“Cậu lên cơn cái gì? Một đám công tư phân rõ, chút chuyện vớ vẩn nhà còn lôi cho vây xem, giờ thì , mất việc luôn. mà Lâm Tố Mỹ, cũng độc ác thật, trung học Định Châu là dựa ông rể đó của đúng chứ, thế mà một chút lòng ơn cũng .”

“Liên quan đến ?”

mê nổi loại ơn như .”

“Đào Kim Phong nhân phẩm bại hoại, đuổi khỏi đội ngũ giáo viên lẽ nào chuyện nên ? còn tưởng tất cả đều nghĩ giống , hóa còn nghĩ khác nữa cơ đấy. Bạn Tạ Như Hoa , bạn cũng cần cảm thấy đáng tiếc , nếu thật sự luyến tiếc Đào Kim Phong như thế thì thể thư cho hiệu trưởng, yêu cầu tìm Đào Kim Phong về để tiếp tục dạy học. mà trong những bắt Đào Kim Phong cút khỏi đội ngũ giáo viên cút khỏi trung học Định Châu còn nhiều phụ và các bạn học sinh, nghĩ những đó chắc chắn thể loại giáo viên như thế dạy, nhưng mà Tạ Như Hoa chắc chắn bận tâm , dù còn đang bênh vực cơ mà, thế thì cứ để dạy riêng một !”

“Lâm Tố Mỹ, đúng là ác độc.”

ác độc cái gì? Cậu bênh vực Đào Kim Phong, lẽ nào để dạy? Cho dạy riêng một thì ?”

“Cậu rõ thầy và học sinh của thầy dan díu với mà còn bảo là để thầy dạy riêng một … Cậu… Cậu ý gì.”

Lâm Tố Mỹ giễu cợt, “Hóa cũng hả, thế còn bênh vực quái gì?”.

“Cậu…”

Tạ Như Hoa xoay thì bàn mà .

trong lớp ai đến an ủi Tạ Như Hoa, chỉ bĩu miệng, đó hỏi Lâm Tố Mỹ mấy ngày nay học là vì , họ đưa bài vở ghi chép cho Lâm Tố Mỹ xem.

Loading...