Âu gia chủ chợt lớn tiếng lạnh.
Giọng của ông âm trầm đến đáng sợ, đáy mắt hiện lên từng tia sáng tàn nhẫn.
"Chuyện thì chắc! Hôm nay, khi rời khỏi Y Tháp, để cho con gái của tạm thời rời khỏi Vô Tận Thành, tìm vị hôn phu của nó. Mục đích chính là để nó cuốn sự việc . Nếu con gái mà chúng đều c.h.ế.t trong tay của Y Tháp, thì nó nhất định sẽ báo thù rửa hận cho chúng ."
Ánh mắt Ngô gia chủ chợt ảm đạm , cho dù Âu Nhã tránh một kiếp , đó trở về báo thù rửa hận cho bọn họ thì chứ? Cũng thể nào cho bọn họ sống ....
Xôn xao....
ngay lúc , trong lúc Ngô gia chủ còn đang suy nghĩ tìm đối sách, thì một đám đông ồ ạt kéo đến ở bên ngoài, khi ông thấy một nhóm tiến , cả khuôn mặt liền biến sắc ngay lập tức.
Trong đám , đầu là một bạch y nữ tử, dù là bốn chữ phong hoa tuyệt đại, cũng khó mà hình dung vẻ của .
Ngô gia chủ và Âu gia chủ đại nạn của đến, sắc mặt cả hai đều tái nhợt như , cả nhịn mà ngừng run rẩy.
"Mộ Sở!"
Bỗng nhiên, Ngô gia chủ thoáng thấy nam tử bên cạnh Vân Lạc Phong, thần sắc ông chợt biến, phẫn nộ mà quát lên: "Tên phản đồ nhà ngươi, ngươi dám cấu kết với Vân Lạc Phong mà mưu hại Ngô gia chúng ? Thật uổng công cho Ngô gia nuôi dưỡng hai các ngươi nhiều năm như ! Ngươi đúng thật là một con bạch nhãn lang mà!"
Vân Lạc Phong tà tà liếc mắt vẻ mặt của Ngô gia chủ đang phẫn nộ thôi, chút nào để ý mà mở miệng : "Hắn cam nguyện trung thành với Ngô gia của ngươi nhiều năm như , sớm trả hết ân dưỡng dục của ngươi với ! Huống chi, ngươi chẳng những lợi dụng của để uy h.i.ế.p , mà còn gả của cho một tên què, món nợ , ngươi cảm thấy nên tính thế nào với ngươi cho đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-1101.html.]
Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Sở trong nháy mắt lền tối sầm , siết chặt hai nắm đấm, đôi con ngươi ngập tràn phẫn nộ mà chằm chằm về phía Ngô gia chủ: "Ông đem gả cho một tên què?"
Ngô gia chủ ngờ ngay cả chuyện mà Vân Lạc Phong cũng , vì mà bất giác cảm thấy ngạc nhiên thôi.
" !" Ngô gia chủ hồi thần , lạnh một tiếng: "Ta đúng là đem ngươi gả cho một tên què, thì hả? Tên què đồng ý dùng một gốc dược liệu cực kỳ trân quý để đổi, con nha đầu tiểu tiện nhân ngươi ở Ngô gia ăn uống nhiều năm như , chẳng lẽ cần báo đáp chút gì cho Ngô gia ? Chẳng lẽ ngươi nuôi dưỡng ngươi công?"
Ầm!
Cố Diệp Phi
Mộ Sở tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, cả cái đầu như nổ tung: "Ăn uống ? Bao nhiêu năm qua, ở Ngô gia của ông hộ vệ, ngoại trừ ăn, uống, mặc từng lấy bất cứ thứ gì của Ngô gia ông ? Huynh chúng ăn là cơm canh đạm bạc, mặc là vải bố rẻ tiền, nhiều năm như , chúng từng xin xỏ ông một phân tiền tiêu vặt nào cả, bây giờ ông chúng ăn uống của ông?"
Nhớ đến bao nhiêu ủy khuất mà hai bọn họ chịu trong suốt mấy năm qua, lửa giận trong lòng Mộ Sở cuồn cuộn sôi trào mà cách nào ngăn xuống , lửa giận như hủy diệt cả thiên địa.
"Mộ Sở, ngươi thật to gan!"
Đối mặt với Vân Lạc Phong, Ngô gia chủ dám hó hé dù chỉ một chữ, nhưng Mộ Sở là của Ngô gia, từ đến nay còn trung thành, cho nên, Ngô gia chủ tự động xem nhẹ Vân Lạc Phong đang bên cạnh mà tức giận trợn mắt Mộ Sở.
"Là ai cho ngươi lá gan tày trời mà dám những lời như thế hả? Nếu thương hại hai các ngươi nhà để về, thì thu nhận các ngươi ! Bao nhiêu năm qua, nuôi hai các ngươi còn đủ mà ngươi còn dám đưa yêu cầu khác? Muốn đòi tiền tiêu vặt? Ta cho ngươi , cho dù là một đồng tiền cũng sẽ cho các ngươi!"
Không sai!
Trong mắt Ngô gia chủ, ông chịu cho hai Mộ Sở một bát cơm để ăn, là phá lệ nhân từ , mà Mộ Sở còn dám cả gan mở miệng đòi tiền tiêu vặt với ông ?