Cuộc chiến bắt đầu từ bình minh đến tận hoàng hồn, binh sĩ Thiên Vân Quốc đều tử trận, chỉ còn mỗi Giản Thành Văn và của Diệp gia đang vất vả chống đỡ.
Trận chiến , giằng co hết một ngày một đêm, nhưng địch quân dường như hề mệt, vẫn còn đang hăng say c.h.é.m giết.
____
Diệp gia.
Trong sương phòng, từng âm thanh đau đớn đến mức tê tâm liệt phế của Quân Phượng Linh vang lên liên hồi.
Tiếng hét của bà vô cùng thống khổ, đến nỗi ai thấy cũng đều cảm thấy run sợ.
Đã một ngày một đêm , nước ối vỡ, nhưng đứa bé vẫn chịu chui khỏi bụng , khiến cho ngay cả bà đỡ cũng nóng vội thôi.
"Không , nếu cứ tiếp tục như , sợ là thiếu phu nhân cũng chỉ thể chống đỡ thêm mấy canh giờ nữa mà thôi." bà đỡ dậy, nôn nóng : "Cần tìm một y sư đến đây, nếu , thiếu phu nhân sẽ vì khó sinh mà c.h.ế.t mất!"
"Ta đến hoàng cung tìm y sư, y sư trong thành đều chạy trốn hết cả !"
Cố Diệp Phi
Ninh Hân lên, xoay ngoài.
Cho dù y sư trong hoàng cung đều là nam nhân, nhưng với tình huống như hiện tại, cô quản nhiều như .
Không bất cứ thứ gì quan trọng hơn sinh mạng của Quân Phượng Linh.
Quân Phượng Linh bấu chặt lấy tấm chăn, thầm nghĩ, một đời minh của bà, chẳng lẽ c.h.ế.t chiến trường, mà là c.h.ế.t giường vì khó sinh ?
Không!
Quân Phượng Linh bà cam lòng!
Diệp ca còn đang chiến đấu với kẻ thù bên ngoài, bà thể chôn chân tại đây?
"Hài tử, con tra tấn suốt một ngày một đêm , nếu như là bình thường, mặc tình cho con hành hạ thế nào cũng , nhưng hiện giờ, cha của con còn đang chiến đấu với quân địch ở bên ngoài, cần nhanh chóng giúp cha con, xem như là cầu xin hai con, mau mau ngoài , vạn nhất mà cha các con xảy chuyện gì, thì nhất định sẽ hối hận cả đời!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-1127.html.]
Một hàng nước mắt từ khóe mắt Quân Phượng Linh chảy xuôi xuống , bà chỉ cần nghĩ đến phu quân hiện giờ còn đang đối mặt với nguy hiểm, thì tim liền nhói đau thể nào chịu .
Có lẽ đứa bé trong bụng hiểu lời Quân Phượng Linh, bà bỗng cảm giác thả lỏng, một cái đầu nho nhỏ của bé con rời khỏi thể của Quân Phượng Linh, lộ bên ngoài.
"Thiếu phu nhân.... " bà đỡ cực kỳ mừng rỡ, vội vàng lên tiếng tiếp tục hướng dẫn Quân Phượng Linh: "Đầu của hài tử lộ bên ngoài , chỉ cần dùng thêm chút sức nữa thì đứa bé thể đời , nhất định cố lên!"
Quân Phượng Linh lời bà đỡ trấn an, cả dường như tiếp thêm sức lực, bắt đầu dùng sức đem hài tử từ trong cơ thể rặn bên ngoài.
"Oa....!"
Một tiếng trong trẻo vang vọng lên khắp sương phòng.
"Là tiểu công tử! Thiếu phu nhân, là tiểu công tử! Trong bụng vẫn còn một đứa nữa, vạn từ bỏ, đứa bé sắp tiếp , cố lên!"
Sau khi sinh xong đứa bé đầu tiên, thì đứa bé thứ hai liền tương đối dễ dàng hơn nhiều.
Sau khi đứa bé thứ hai cũng đời, Quân Phượng Linh liền cảm thấy buông lỏng, trong nháy mắt, cả đều mất hết tất cả sức lực.
Bà yên giường, từng ngụm từng ngụm mà thở hổn hển. Chăn đơn sớm mồ hôi cho ướt nhem.
"Thiếu phu nhân, chúc mừng , sinh một trai một gái, chỉ là tiểu thiên kim cũng nháo, thật là ngoan!"
Quân Phượng Linh miễn cưỡng mở hai mắt , thần sắc mệt mỏi mà hai đứa bé đang bà đỡ bế trong lòng.
Hai đứa nhỏ trái ngược , một đứa thì đang kêu ầm ĩ, một đứa đang ngủ an tĩnh.
Nếu cảm nhận thở nơi chớp mũi của nó, chừng còn tưởng là con bé c.h.ế.t ....
"Kỳ Kỳ!" Quân Phượng Linh dùng sức chống tay cố dậy, mệt mỏi : "Con đem vật mà Phong nhi lưu mang đến đây cho !"
"Nghĩa mẫu.... " Diệp Kỳ chợt run lên: "Người mới sinh hài tử xong, thể lập tức đến chỗ của nghĩa phụ !"
"Không !" Quân Phượng Linh lắc lắc đầu: "Trước đó Phong nhi để cho một ít thuốc, thể giúp hồi phục khí lực, con mau mang nó đến đây, đợi khi ăn nó , thì sẽ thể đến trợ giúp cho nghĩa phụ con!"