Lão gia tử hừ lạnh một tiếng, bày bộ dáng thập phần cố chấp.
Lần thì đến cả thái dương của Vân Lạc Phong cũng co rút mấy cái: "Nhất định là do nhị thúc lầm, cái là tình nhân cũ, mà là bệnh nhân cũ!"
"Bệnh nhân cũ?" đáy mắt lão gia tử dấy lên một tia hồ nghi, hiển nhiên là mấy tin tưởng đối với lời của Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong nháy mắt mấy cái với Vân Thanh Nhã.
Vân Thanh Nhã hiểu ý, ho khan mấy tiếng, trong mắt hàm chứa ý : " đúng , là do con lầm, nam nhân là bệnh nhân, là tình nhân."
Cố Diệp Phi
"Gia gia, con là nhị thúc lầm mà." Vân Lạc Phong nhún nhún vai: "Tên Trầm Ngọc Khanh là một bệnh mà con gặp ở thành Hoàng Tuyền, bởi vì con từng chữa khỏi bệnh cho , cho nên, tới nhất định là để báo đáp ơn cứu mạng mà thôi. Thời gian cũng còn sớm nữa, con !"
"Mau cút !"
Lão gia tử trợn trừng hai mắt: "Không mang Vân Tiêu trở về thành , thì ngươi cũng đừng trở về gặp !"
Vân Lạc Phong cong môi mỉm , cô những cùng chung huyết mạch nữa, mới xoay rời .
Cho đến khi ảnh Vân Lạc Phong biến mất, Vân Thanh Nhã mới thu hồi tầm mắt, bất đắc dĩ mà : "Phụ , tình cảm của Phong nhi và Vân Tiêu bất cứ kẻ nào thể chen chân , cần nhọc lòng vì hai đứa chúng nó gì."
Vẻ phẫn nộ mặt lão gia tử cũng từ từ biến mất, ông thở dài : "Ta ! Phong nhi là cháu gái , gia gia như tính tình của nó cho . Cho dù nam nhân từng cứu các ngươi đó thật sự ý với Phong nhi, thì Phong nhi nó cũng sẽ tiếp nhận ."
"Vậy tại còn...."
"Ta chỉ là cái cảnh ly biệt quá thương cảm mà thôi!"
Thần sắc lão gia tử bỗng chút mỏi mệt: "Con đường mà Phong nhi dài, rộng lớn, nó nên bó buộc ở cái địa phương nhỏ hẹp . Ta gia gia, thể trói chân cháu gái ? Trong thời gian Phong nhi vất vả, lúc nó còn yên lòng."
Nếu lão gia tử để lộ sự nỡ của , Vân Lạc Phong chắc chắn sẽ thể nào yên tâm , tuy nhiên, chính vì thái độ của ông mới thể cho Vân Lạc Phong an lòng rời ....
"Thanh Nhã, phụ mệt , về phòng nghỉ ngơi . Con và Hân nhi cũng sớm nghỉ ngơi !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-1141.html.]
Thân lão gia tử lảo đảo một chút, khoảnh khắc mà ông xoay , rốt cuộc cũng thể ngăn nổi những dòng lệ nóng bỏng rơi xuống nữa....
_______
Nơi cổng thành.
Cỏ mọc thành bụi, thập phần hoang vắng.
Ở nơi , m.á.u của cuộc chiến còn rửa sạch, nó vẫn đang là bằng chứng hiện hữu cho mức độ ác liệt và tàn khốc của cuộc chiến .
Vân Lạc Phong định tiếp tục về phía , liền trông thấy ngay một đạo ảnh tuấn mỹ như trích tiên bước từ trong tranh.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Trầm Ngọc Khanh đang treo nụ tươi, ánh mắt ôn nhu thẳng Vân Lạc Phong: "Ta ở đây chờ cô lâu !"
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng cao mày: "Huynh cố ý tới Vô Hồi Đại Lục tìm việc gì?"
"Cô đến Thất Châu Đại Lục ?" Trầm Ngọc Khanh thẳng vấn đề, hỏi.
" , đúng là đến Thất Châu Đại Lục!"
Bởi vì ở nơi đó mà cô gặp....
"Tại Thất Châu Đại Lục nhiều thế lực sở hữu gian trùng động, mấy trùng động cũng là thông đạo duy nhất câu thông giữa đại lục và đại lục khác." tầm mắt Trầm Ngọc Khanh vẫn ngắm Vân Lạc Phong chăm chú: "Nếu cô đến Thất Châu Đại Lục, biện pháp thể giúp cô."
"Biện pháp gì?"
"Trầm gia .... Có một gian trùng động!"
Vân Lạc Phong ngẩn .
Đây là cái gọi là mòn giày sắt tìm chẳng thấy, gặp chẳng mất công ?
Lần cô ngoài, việc đầu tiên cần chính là tìm biện pháp tiến gian trùng động, hề ngờ rằng, trong Trầm gia tồn tại một gian trùng động.