Ánh mắt của nam tử trẻ tuổi trầm xuống, một tia tàn nhẫn chợt hiện lên, khóe môi cũng treo lên nụ âm trầm hiểm độc.
Ầm!
Ngay thời điểm mà tính toán hạ thủ với thư sinh , bỗng một đạo ảnh đỏ rực như lửa đột ngột xuất hiện giữa hư .
Đó là một nữ hài xinh , đáng yêu, ước chừng sáu bảy tuổi gì đó, lưng nữ hài dường như còn tám cái đuôi, ánh mắt lộ tia huyết sắc, cô bé đang một ngọn lửa cháy bừng bừng.
"Hỏa Hỏa?"
Vân Lạc Phong chợt nhíu mày, Hỏa Hỏa đột nhiên chạy từ gian thần điển, đáy mắt cô chợt xẹt qua một tia sáng.
Tiếp theo, tầm mắt Vân Lạc Phong liền dời đến tên thư sinh đang ngã đất dậy nổi .
Nếu như cô đoán lầm, thì nhất định là do Hỏa Hỏa thấy tên thư sinh khi dễ, cho nên mới giận tím mặt như thế, chẳng lẽ, tên thư sinh là quen của Hỏa Hỏa?
Bằng , lấy tính cách của Hỏa Hỏa, vô duyên vô cớ tức giận như thế?
"Tất cả các ngươi đều xuống địa ngục hết cho !"
Ngọn lửa từ từ lan rộng khắp bốn phía, cả trung nổi bật lên một mảnh huyết hồng, Hỏa Hỏa ngự mà , từ cao xuống đám bên .
Những đó còn kịp hét lên một tiếng nào, thì ngọn lửa mà Hỏa Hỏa phóng thiêu đốt cho ngay cả một mẩu xương cũng còn.
Trên sơn đạo lúc , ngoại trừ đám Vân Lạc Phong thì cũng chỉ còn mỗi một tên thư sinh đang ngã dậy nổi .
"Vị tiểu cô nương , xin đa tạ ân cứu mạng!"
Cố Diệp Phi
Thư sinh chống dậy khỏi mặt đất, chắp chắp nắm tay, mở miệng cám ơn.
Hỏa Hỏa chằm chằm thư sinh chớp mắt: "Tại biến thành như ?"
"......."
Thư sinh sửng sốt, hiểu gì cả mà Hỏa Hỏa, nghiễm nhiên là hiểu lời của Hỏa Hỏa là ý gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-1156.html.]
"Tiểu cô nương, là ngươi lầm ? Hai chúng vốn từng gặp mặt, căn bản là quen ngươi!"
Thân Hỏa Hỏa run lên, bất chợt lui về mấy bước.
Cũng trong lúc , Vân Lạc Phong lập tức đến bên cạnh Hỏa Hỏa, dịu dàng ôm lấy vai cô bé.
Hiện tại, Vân Lạc Phong cảm nhận rõ ràng, bả vai nhỏ bé của Hỏa Hỏa đang ngừng run rẩy, khuôn mặt tinh xảo đáng yêu trắng bệch như tờ giấy .
"Sao thể quên ? Là bảo cứ yên tâm ở Diệp gia dưỡng thương, sẽ bảo vệ cho , kết quả, bởi vì việc nên tạm thời rời khỏi Diệp gia, sai đồ của chăm sóc cho một thời gian ngắn, thế nhưng, chuyến của là trở về nữa, ở Diệp gia chờ đợi nhiều năm như , thể quên dễ dàng như hả?"
Diệp gia?
Con ngươi Vân Lạc Phong trầm xuống, tên thư sinh là chuyển thế của lão tổ Diệp gia?
Cũng chính là.... Nam nhân mà Hỏa Hỏa thích?
"Tiểu cô nương, thật sự là cô đang về cái gì! Cái gì mà Diệp gia? Ta tên là Cảnh Giang, cũng hề quen Diệp gia trong lời của ngươi ." đáy mắt thư sinh hiện lên một đạo nghi hoặc, trong lòng cảm thấy chẳng hiểu chuyện .
Tiểu nha đầu điên là từ chui thế ? Sao những lời khó hiểu kì lạ như ?
Hỏa Hỏa liều mạng lắc đầu: "Trên của ngươi thở của ! Ngươi chắc chắn chính là ! Thế nhưng, tính cách của ngươi hề giống một chút nào!"
Bỗng nhiên, trong đầu Hỏa Hỏa hiện hình dáng của một nam tử ôn tồn lễ độ.
Nam tử đỉnh núi, vì trong thiên hạ mà chỉ điểm bến mê.
Đồng thời, một cái phất tay thôi cũng đủ thiên địa biến sắc, nhật nguyệt vô quang*. (*cả mặt trời và mặt trăng đều mất ánh sáng.)
Người đó cường đại đến mức chấn động cả thế nhân.
Vậy mà, nam nhân mắt vô cùng nhỏ bé, yếu ớt, thật sự là mà luôn cất giấu trong lòng suốt ngàn năm qua ?
"Tiểu cô nương, vị hôn thê của đang lâm trọng bệnh, còn vội trở về cứu nàng , đợi sẽ đến tìm ngươi để tạ ân cứu mạng ngày hôm nay."
Vị hôn thê?
Hỏa Hỏa gắt gao cắn chặt môi , sắc mặt tái nhợt, cô bé nâng đôi mắt to tròn sáng ngời lên, ánh mắt quả thật khiến lòng khác nhói đau.