Lấy phận của Mộ quý phi dĩ nhiên là chuyện bí mật của đại lục, trong mắt những thường hoàng tộc là tồn tại chí cao vô thượng, dựa theo lời của bọn họ chính là trong thiên hạ đều là hoàng thổ (*)!
(*): Đất của hoàng tộc.
chỉ chân chính quyền cao chức trọng mới hiểu ở hoàng quyền còn khống chế cường đại! Nói đến cùng, hoàng tộc cũng chỉ là con rối của thế lực thôi.
Cho nên, thấy lời của Mộ quý phi dĩ nhiên sắc mặt Cao Đồ chút quá , nhưng chỉ quét mắt cảnh cáo Mộ quý phi, đầu ngóng trung ương đại điện.
“Vân Lạc Phong, trẫm xem ở ngươi là độc đinh của phủ tướng quân, so đo tội vô vương pháp của ngươi! Hiện giờ nha của ngươi phạm tội ngập trời để nàng cho Ngô Kỳ là trừng phạt khoan dung nhất.”
Cao Đồ dương cằm, giọng điệu uy nghiêm chân thật đáng tin.
“Ha hả.”
Cố Diệp Phi
Một tiếng khẽ đột ngột xẹt qua trời cao, từ ngoài đại điện truyền đến, chứa ý nhạo báng.
“Hoàng đế đến thật đúng là uy phong, chỉ hôn cho ai liền chỉ hôn? Chẳng lẽ ngươi cho rằng mảnh đại lục chỉ bằng ngươi chủ?”
Vừa dứt lời, một lão giả mặc trường bào màu xanh từ ngoài đại điện chậm rãi tới, ông nện bước nhẹ nhàng, ngươi rõ ràng chỉ thấy ông bước hai bước nhưng cả ông cũng tới mặt ngươi , tựa như một trận khói nhẹ lướt qua, nhanh khiến khác thể bắt giữ.
“Gia gia!”
Khi thấy Ninh lão đến trong phút chốc đáy mắt Ninh Hân hiện lên một tia vui sướng, cất bước về phía lão giả, dung nhan tú lệ đoan trang xuất hiện một ý mềm nhẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-119.html.]
“Gia gia, đến ?”
“Hân nhi!” Ninh lão vuốt ve đầu Ninh Hân, trong mắt đều là sự từ ái, “Nói cho gia gia, lúc gia gia ở đây nào khi dễ cháu ?”
Nói xong lời , ánh mắt ông quét về phía Cao Đồ cao cao tại thượng như ám chỉ.
“Gia gia!” Ninh Hân lời , ủy khuất đầy mặt: “Lúc cháu cuộc sống tiểu Phong ở Long Nguyên Quốc cũng dễ chịu, vốn dĩ cháu cho rằng phần khoa trương nhưng hôm nay, cháu cùng với tiểu Phong tiến đến tửu lầu dùng bữa, Ngô Kỳ của Ngô gia trực tiếp phá cửa xông , còn động thủ với tiểu Phong.”
Thế nào gọi là ngoa? Loại sự tình chỉ Ngô gia mới thể , nàng cũng thể cho câu chuyện càng thêm nghiêm trọng.
Quả nhiên, sắc mặt Ninh lão trầm xuống, mây đen giăng đầy mặt già, giống như đêm bão táp.
“Khi đó cháu quen đám con cháu ăn chơi trác táng đó nên tự tiện tay, ai Ngô Kỳ đoạt cháu để cháu hầu hạ !”
Ninh Hân nghiến răng nghiến lợi, cố tình nhấn mạnh hai chữ hầu hạ , trong mắt một mảnh phẫn nộ: “Đương nhiên cháu nguyện ý để ức hiếp? Cho nên cháu liền phế ! Chuyện đó thấy đấy, hoàng đế xả giận giúp Ngô gia, bắt cháu và tiểu Phong tiến cung, tính toán bức bách cháu tên cặn bã đó! Còn cháu cũng chỉ xứng cho !”
Ninh Hân càng càng uất ức, từ nhỏ đến lớn nàng theo bên cạnh gia gia, ai gặp nàng mà cung cung kính kính đây? Có bao giờ chịu tức giận như ? Cao Đồ đáng khen, chẳng những bức bách nàng , còn bảo nàng chỉ xứng trở thành tiểu của tên cặn bã !
Ninh lão hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt bình tĩnh xẹt qua một tia lãnh khốc: “Hân nhi, gia gia sớm với cháu, đối xử với địch nhân cần lưu tình, đối phó loại cặn bã , cháu chỉ phế nào đủ? Cháu hẳn nên thiếu cánh tay gãy cái chân, cả đời thể lên.”
“Gia gia dạy bảo chính xác, cháu nhớ kỹ.” Ninh Hân nghịch ngợm chớp mắt, tủm tỉm đáp.
Ông cháu coi ai gì đối đáp cho Ngô Nhiên phẫn nộ, hai tròng mắt gắt gao chằm chằm Ninh Hân, ánh mắt giống như là lăng trì xử tử nàng!