Tiếp theo đó, cả học viện đều sôi trào lên.
Nghe , học sinh mới học viện dám đánh cả lão sư Vương Dịch Chi.
Ngay cả học sinh xếp hạng nhất ở bảng chữ Thiên năm đó cũng cái lá gan .
Xem , học viện Tây Châu năm nay định sẵn là thái bình .
Cố Diệp Phi
_________
Trong học viện Tây Châu, cấp bậc phân chia rõ ràng.
Ngoài trừ viện trưởng của học viện quanh năm suốt tháng là long thấy đầu thấy đuôi , thì các vị trưởng lão chính là địa vị tôn quý nhất trong học viện, kế đến là các vị đường chủ.
Học viện chia nhỏ thành mấy phân Đường, bao gồm: Linh Đường, Y Đường, và Thuần Thú Đường, cuối cùng là Chấp Sự Đường. Ba phân Đường phía ứng với các hạng mục học tập của học sinh trong học viện. Đồng thời, khi học sinh tiến bảng xếp hạng chữ Địa thì liền đủ tư cách gia nhập phân Đường, quyền cần đến lớp học học tập nữa.
Còn về Chấp Sự Đường....
Ý nghĩa như tên, chính là phân Đường chuyên trừng phạt những học sinh phạm sai lầm.
Có thể , đường chủ của Chấp Sự Đường là quyền lực cao nhất trong bốn phân Đường.
Đương nhiên, học sinh cũng thể áp đảo các đường chủ, điều kiện là tiến bảng chữ Thiên. Học sinh ở bảng chữ Thiên, địa vị chỉ xếp phía các vị trưởng lão mà thôi.
Dưới đường chủ, là các lão sư của học viện, các lão sư tuy địa vị cao, nhưng vẫn đủ quyền hạn để quản chế học sinh trong lớp học của .
Lúc đây, trong Chấp Sự Đường, các vị đường chủ đang tập trung ở đại sảnh, lạnh lùng Vương Dịch Chi đang lóc kể lể ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-1196.html.]
"Đường chủ, học sinh tên là Vân Lạc Phong quả thật là quá đáng, tôn sư trọng đạo là gì cả, một học sinh như , học viện chúng quyết thể lưu ." Vương Dịch Chi đến nỗi nước mắt nước mũi chảy tèm lem, hai mắt ngập tràn ủy khuất, giống như là ông Vân Lạc Phong khi dễ nặng nề .
Khuôn mặt của đường chủ Chấp Sự Đường trầm xuống: "Nếu chuyện quả thật đúng như lời ngươi , thì Vân Lạc Phong đúng là quá đáng!"
"Ha ha..." đường chủ Linh Đường cong môi nhạt, mấy ngón tay ông khẽ vuốt vuốt chòm râu của : "Ta thì cảm thấy, trong chuyện là do bản Vương Dịch Chi phân rõ thị phi mà trừng phạt học sinh. Theo , Vân Lạc Phong quả thật là trình lên thư xin nghỉ, còn về việc là do ai phê duyệt thì rõ lắm!"
"Hừ! Cho dù ả thật sự trình thư xin nghỉ thì ? Dù ả thật sự xin phép, nhưng cũng thể động thủ với lão sư như ! Học sinh như , học viện của chúng quả thật là dám thu nhận, cho rằng, nên đuổi Vân Lạc Phong khỏi học viện."
Người lời chính là đường chủ của Y Đường, thần sắc của ông cực kỳ khó coi, lời lẽ cũng sắc bén vô cùng.
Mấy lão già cổ lỗ sĩ xem trọng nhất chính là đạo lý tôn sư trọng đạo, thì chấp nhận sự tồn tại của một học sinh bất kính với lão sư như Vân Lạc Phong? Cho dù trong chuyện là Vương Dịch Chi thì chứ? Lão sư đây là của Vân Lạc Phong, thì chính là của cô , là một học sinh, chỉ thể ngậm bồ hòn ngọt mà thôi!
(* ngậm bồ hòn ngọt: là cam chịu, thể phản kháng!)
Ai cho phép Vân Lạc Phong dám cả gan động thủ với lão sư?
"Chuyện chúng cũng nên phán quyết thế nào, chi bằng chờ khi các vị trưởng lão hết bận rộn, chúng mới đem chuyện bẩm báo lên các vị trưởng lão, để các vị trưởng lão đưa quyết định, như thế nào hả?" đường chủ Thuần Thú Đường cau mày, lên tiếng đề nghị.
"Các vị trưởng lão hiện giờ đều bận, một chuyện nhỏ thế , chúng thể phiền đến các vị trưởng lão ?" đường chủ Y Đường lạnh một tiếng: "Vân Lạc Phong tôn sư trọng đạo, chiếu lý nên đuổi khỏi học viện!"
Vương Dịch Chi vốn đang lóc ở giữa đại sảnh, khi thấy lời của đường chủ Y Đường, trong mắt ông liền lóe lên tia sáng âm hiểm.
Vân Lạc Phong, dám đấu với , ngươi đấu ?
"Như vầy !" đường chủ Linh Đường dậy, khóe môi gợi lên một độ cong nông cạn: "Nếu như trong vòng năm ngày mà Vân Lạc Phong thể tiến bảng xếp hạng chữ Địa, thì đủ tư cách gia nhập các phân Đường, đến lúc đó, phận của Vân Lạc Phong tôn quý hơn Vương Dịch Chi, đánh ông cũng xem như là chuyện gì lớn, ý của chư vị như thế nào?"
Năm ngày?
Đường chủ Y Đường lập tức ha ha: "Được, đồng ý cho Vân Lạc Phong cơ hội !"