Đại tiểu thư ăn chơi trác tán - Chương 131

Cập nhật lúc: 2024-12-11 08:57:19
Lượt xem: 88

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ngươi……” Mộ Hành Cừu tức giận, mắt phun lửa, hừ lạnh một tiếng, đầu về phía Mộ Vô Song, nghiêm khắc lệnh, “Vô Song, nếu Vân gia tự chuốc lấy cực khổ, cháu liền như mong ! Ta cũng tin, bằng thực lực của Vân Lạc Phong thật sự thể so với Mộ Vô Song!”

Mộ Vô Song chút chần chờ, nàng khẽ cau mày, ánh mắt quét về phía lão giả vân đạm phong khinh ở trong đại điện , đáy mắt hiện lên một tia sáng khác thường.

Lão giả từng té xỉu thuyền sông Tần, nhưng nàng cách nào tra đối phương mang bệnh gì bộc phát nặng như thế, nhưng mà Vân Lạc Phong trò ở mặt nàng cứu tỉnh lão giả, nguyên nhân chính là vì như thế cho nên hiện giờ Mộ Vô Song nên nhận tràng khiêu chiến ?

“Vô Song.”

Mộ Hành Cừu hiển nhiên trong lòng cháu gái nhà chần chờ, đến bên Mộ Vô Song, đáy mắt lộ một tia sáng âm trầm: "Cháu hãy nhận khiêu chiến của Vân Lạc Phong! Ta tin tưởng lấy thực lực của cháu sẽ thua nàng ! Huống chi mặc dù thua thì tay Vân Lạc Phong cũng tội trạng của Mộ gia , vẫn như cũ thể chúng .”

Phảng phất lời của Mộ Hành Cừu khiến Mộ Vô Song tin tưởng, mắt của nàng nâng lên, dừng ở Vân Lạc Phong.

“Vân Lạc Phong, nếu ngươi thua trận tỷ thí , ngươi từ nay về nô tì cho ! Cả đời hầu hạ !”

Nàng thích Thái tử ?

Lúc đó, nữ nhân chính và Thái tử ân ái, tất nhiên tim sẽ đau như đao cắt, sống bằng chết! Đây chính là cái giá trả của phủ tướng quân những năm gần đây dám đối địch với họ!

Mộ Vô Song thể tưởng tượng đến biểu tình đau khổ của Vân Lạc Phong, khóe môi tự chủ giơ lên một nụ ưu nhã động lòng .

“Được.” Vân Lạc Phong coi ai gì dựa thể Vân Tiêu, tư thái lười biếng mà tà mị, nàng duỗi cái eo, ý doanh doanh chuyển hướng về phía Mộ Vô Song, “Tiền đề là ngươi năng lực thành nô tì hầu hạ ngươi.”

Mộ Vô Song hừ một tiếng, hề dây dưa về tiền đặt cược nữa, nàng lạnh hỏi: “Vân Lạc Phong, đánh cuộc nếu là ngươi đưa ! Vậy đánh cuộc như thế nào nên từ tới quyết định!”

Vân Lạc Phong nghiêng nghiêng liếc mắt Mộ Vô Song, khơi mào khóe môi: “Có thể, ngươi .”

Nhìn thấy Vân Lạc Phong dễ dàng mắc mưu như thế, trong lòng Mộ Vô Song hiện lên một tia vui sướng, tầm mắt nàng chuyển hướng về phía thái giám đang yên bên , vẫn luôn duy trì nụ ưu nhã mặt.

“Lâm công công từ khi tiến cung cũng tiếp nhận cực hình thiến , nếu ngươi bản lĩnh khôi phục bản lĩnh của nam nhân, Mộ Vô Song cam tâm tình nguyện nhận thua! Chẳng những sẽ thực hiện tiền đặt cược chúng lúc nãy mà còn mặc cho ngươi xử trí!”

Một nam nhân trở thành thái giám cho dù là thần tiên tới cũng thể trọng chấn hùng phong, chỉ bằng Vân Lạc Phong càng thêm khả năng!

Ánh mắt Vân Lạc Phong như về phía Mộ Vô Song: “Nếu hai chúng ai thể khôi phục bản lĩnh của nam nhân, tính ai thua ai thắng đây?”

Mộ Vô Song nhàn nhạt : “Vân Lạc Phong, chỉ cho ngươi khó mà lui, bằng y thuật của ngươi thể sánh với , nếu hiện tại ngươi nhận thua, chừng còn thể giữ chút mặt mũi, nếu ngươi khăng khăng như thế, mất mặt cũng chỉ là ngươi.”

Giọng của nàng mang theo giáo huấn, nghiễm nhiên giống như là đang dạy dỗ Vân Lạc Phong.

“Ta chỉ , nếu hai chúng ai thể trị lành , sẽ phán định ai thua?” Vân Lạc Phong nhướng mày về phía dung nhan ưu nhã đạm nhiên của Mộ Vô Song, khóe môi hàm chứa ý tà mị.

"Đương nhiên là ngươi thua."

Mộ Vô Song như chuyện đương nhiên : “Tỷ thí là ngươi đưa , đề mục là do , nếu ngươi thể thành công khiến Lâm công công trở thành nam nhân một nữa, liền nhận thua, còn ngược , là ngươi thua.

Phán quyết công bằng ai cũng đều thể , cho các đại thần ở tại chỗ rối rít châu đầu ghé tai, nào dám câu chất vấn gì cả.

Vân Lạc nhăn chân mày, định lên tiếng phản bác, ở cao bỗng nhiên truyền đến tiếng sảng lãng của Cao Đồ.

“Vân tướng quân, nếu là do tôn nữ của ngươi lên tiếng đánh cuộc, chẳng lẽ Vân gia các ngươi đổi ý hả? Hơn nữa, nếu Mộ Vô Song là khiêu chiến, thì như , dù là đề mục là phán quyết, cũng nên do nàng quyết định, điều cũng sai.”

Trong lòng Cao Đồ tất nhiên là thiên vị phủ Thừa tướng, cho dù là ngay mắt Vinh lão, cũng sẽ về phía Mộ Vô Song.

Huống chi, chẳng qua là trọng tài tỷ thí mà thôi, cũng tổn thương đến Vân Lạc Phong! Cho dù là Vinh lão cũng cách nào thêm cái gì nữa! Dù thì của Y các, cũng bận tâm một chút đến linh môn lưng .

“Ha hả,” Ninh lão nhạt hai tiếng, giễu cợt , “Thì đây là cách hành xử của hoàng thất Long Nguyên quốc! Theo , Mộ Thừa tướng chẳng những cống hiến gì cho Long Nguyên quốc, còn thiếu nước liên lụy cả Long Nguyên quốc, cũng chỉ vì nữ nhi của là Quý phi của Long Nguyên quốc, Long Nguyên quốc nghiêng hẳn về phía , vì thế, tiếc bỏ qua Vân Lạc tướng quân công lao to lớn.”

Long Nguyên quốc thiên vị cũng quá rõ ràng , Vân Lạc vì quốc gia kinh qua nhiều chinh chiến khó nhọc, kém hơn một nữ nhi là Quý phi.

“Nha đầu, nắm chắc ?” Vinh lão nhíu chặt mày, Vân Lạc Phong hỏi, “Nếu như cháu nắm chắc thì , thì coi như Vinh lão vứt bộ da , cũng nhất định sẽ bảo hộ cháu an .!”

Tuy Vinh lão y thuật Vân Lạc Phong cao minh, tuy nhiên, khả năng lành của huyết nhục quá mức huyền diệu, tuyệt đối nào thể .

Vân Lạc Phong nhếch môi một tiếng, con ngươi tà mị nghiêm túc Cao Đồ long ỷ: “Ta những năm gần đây, tại lão đầu nhà thần phục một quân vương như , cha c.h.ế.t oan, quá đáng giá !”

“Vân Lạc Phong!” Bên trong lồng n.g.ự.c Cao Đồ tức giận đến thiêu đốt, ánh mắt bén nhọn như đao b.ắ.n về phía Vân Lạc Phong, “Cuộc đánh cược là do đề , chẳng lẽ hôm nay ngươi đổi ý?”

Vân Lạc Phong xem thường một tiếng: “Vân Lạc Phong cho đến bây giờ là một sẽ , sẽ giống một dạng với hoàng thất các ngươi, vĩnh viễn cũng hết lòng tuân thủ cam kết.”

Theo như lời của nàng, là chuyện nàng thấy hoàng thất cần quỳ xuống! mà, chuyện rơi trong tai Cao Đồ, rõ ràng là đổi thành một ý tứ khác.

“Trẫm đúng là từng lập một hôn ước giữa ngươi và Thái tử, nhưng ai ngươi là một phế vật! Ngươi chỉ là một phế vật, xứng mẫu nghi thiên hạ? Cho nên, thu hồi thánh chỉ, cũng là sai lầm của trẫm, là chính ngươi thua kém khác!”

Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày, nàng cũng giải thích thêm nữa với hiểu lầm của Cao Đồ, con ngươi tà khí chậm rãi chuyển hướng Vinh lão một bên.

“Vinh lão, dược liệu trong Y các của tương đối nhiều, phiền đưa đến đây vài cọng dược liệu giúp ! Nhớ, niên hạn của dược liệu mà tất cả đều trăm năm, càng trân quý càng , mặt khác, những dược liệu ghi trương mục của hoàng thất !

Sắc mặt Cao Đồ tái xanh, ánh mắt về Vân Lạc Phong lộ một tia âm ngoan.

Vân Tiêu nhận ánh mắt của Cao Đồ, mày kiếm nhíu , tự chắn Vân Lạc Phong phia lưng, dùng thể của chắn tầm mắt của Cao Đồ.

Nếu vì Vân Lạc Phong thích khác nhúng tay chuyện của nàng, thì chỉ với ánh của Cao Đô nàng, cũng đủ để c.h.ế.t hơn nghin vạn !

“Vân nha đàu, cháu tên các dược liệu cho , ngay bây giờ sẽ lấy thuốc cho cháu!”

Vinh lão ha ha hai tiếng, tâm tình là vui vẻ.

Mỗi một gốc cây dược liệu trăm năm, ở trong Y các đều là giá trời! Bình thường trong vòng một tháng cũng bán một gốc, nghĩ tới bán nhiều như ! Có thể tưởng tượng quốc khố của hoàng đế xuất huyết nhiều.

“Mặt khác, mặc dù trị liệu là cuộc đánh cược của và Mộ Vô Song, nhưng con từng thề với sư phụ, bệnh nhân mà đưa tiền tuyệt đối chữa.”

Sư phụ trong miệng nàng, đương nhiên là lẽ (bịa đặt căn cứ), hơn nữa còn nàng lấy bia đỡ đạn. mà, lời dừng ở trong lòng Vinh lão, ánh mắt chợt sáng lên, càng kiên định hơn với sự suy đoán của .

Tên thần y đó tham tiền ? Nghe tìm chữa bệnh, trừ bỏ hợp mắt, còn bỏ tiền bạc cực lớn!

Ngươi tiền? Vậy đoán chừng ngay cả mặt ngươi cũng sẽ gặp.

, Vinh lão nhận định Vân Lạc Phong chính là tử của vị thần y .

Nếu là Vân Lạc Phong ý nghĩa trong lòng Vinh lão, nhất định sẽ ở trong lòng phát một tiếng cảm thán.

Hiểu lầm , thật là sâu mà....

“Vân Lạc Phong, ngươi ngay cả bệnh cũng chữa, thể đòi tiền?” Mộ Hành Thù giành mở miệng , tức giận chằm chằm Vân Lạc Phong, “Hơn nữa, còn từng qua đánh cược cũng coi như chữa bệnh, còn mở miệng đòi ngân lượng.”

Vân Lạc Phong thở dài, khó khăn : “Ta cũng biện pháp, mặt sư phụ lặp lặp lời thề, bệnh nhân trả tiền sẽ chữa! Nếu sẽ trục xuất khỏi sư môn.”

Tiểu Mạch ở trong gian thần điện thật lâu chuyện, khi Vân Lạc Phong lời khỏi khúc khích tiếng.

Quả nhiên! Chủ nhân của lừa thì là nàng! Dưới tình huống cũng quên đòi một khoản!

“Vân Lạc Phong, ngươi bao nhiêu thù lao?” Sắc mặt Cao Đồ khó coi, cắn răng nghiến lợi hỏi.

Con ngươi Vân Lạc Phong lóe lên mấy cái, mỉm : “Không nhiều lắm, năm trăm ngàn lượng-----hoàng kim !”

Nếu là năm trăm ngàn lượng bạc trắng còn dễ , nhưng nàng đòi hoàng kim?

Cao Đồ nắm thật chặt quả đấm, hừ lạnh một tiếng: “Vân Lạc Phong, nếu ngươi cách nào Lâm công công trở thành một nam nhân chân chính, trẫm dù c.h.ế.t cũng tha cho ngươi!”

Đừng là Cao Đồ, ngay cả các đại thần ở đây đều cho là, Vân Lạc Phong khả năng khôi phục tính nam nhân của Lâm công công, vì mới tìm cái cớ thấp hèn như ! Hôm nay bệ hạ nhận lời nàng, nàng còn thể lấy cái cớ gì?

Lúc chúng đại thần đang suy đoán, giọng điệu tà mị của thiếu nữ chậm rãi vang lên trong đại điện: “Được, nếu là thất bại, sẽ thu một đồng, còn nếu như thành công, hoàng tộc thực hiện cam kết, bỏ năm trăm ngàn lượng hoàng kim tiền xem bệnh!”

Nàng đồng ý?

Mọi đều sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc rối rít bạch y thiếu nữ tuyệt mỹ trong đại điện.

Chẳng lẽ nàng năm trăm ngàn lượng hoàng kim , cũng mà lấy cớ? nhưng mà, cho thái giám trở thành nam nhân chân chính, loại chuyện như cũng thể tưởng tượng nổi! Làm thể sẽ xảy chứ?

Chắc chắn khả năng!

Ở trong lòng chúng thần trấn an , bọn họ tuyệt đối tin tưởng y thuật của Vân Lạc Phong sẽ đạt đến trình độ uyên bác như .....

Tốc độ của Vinh lão nhanh, mất bao lâu, chạy từ Y các đến chính điện hoàng cung, trong nháy mắt lấy dược liệu bên trong gian giới chỉ, mỉm , “Vân nha đầu, dược liệu cháu mang đến đây.”

Nhìn gian mắt thêm ít dược liệu, ánh mắt trong đại điện đều chăm chú, chăm chú chằm chằm chiếc nhẫn tay Vinh lão, trong ánh mắt mang theo cái hâm mộ.

Đây chính là gian giới chỉ! Là trân bảo mà Linh giả trong thiên hạ thấy với tới ! Không nghĩ tới tay Vinh lão tồn tại một bảo vật như .

“Không sai biệt lắm,” Vân Lạc Phong nhẹ nhàng vuốt ve cằm, tà tà một tiếng, “Vinh lão, yên tâm lắm với sắc thuốc trong hoàng cung, cho nên, chuyện phiền Vinh lão ngài tự mặt, đúng , ngài đừng quên tìm hoàng đế lấy thù lao mà nên ! Để Vinh lão của Y các tự sắc thuốc cho, loại đãi ngộ như sợ là ở Long Nguyên quốc mấy , ít nhất cũng thể ít hơn một trăm ngàn lượng hoàng kim.”

Lúc , sắc mặt Cao Đồ cao càng thêm xanh mét, mặt mày bùng cháy lửa giận, hận thể dùng ánh mắt đem Vân Lạc Phong thiên đao vạn quả.

Vinh lão ha ha hai tiếng, “Không tệ, Vân nha đầu sai, tự sắc thuốc, tiền thể thiếu, Cao Đồ, là ngươi chuẩn sẵn tiền tài, tránh cho đến lúc đó gấp rút lấy nhiều ngân lượng như .”

Cao Đồ hít một thật sâu, kiềm chế nội tâm tức giận, nghiến răng nghiến lợi , “Vân Lạc Phong, nếu ngươi trị hết chứng bệnh đoạt tử tuyệt tôn của , trẫm sẽ khiến ngươi trả cái giá thật lớn vì chuyện hôm nay!”

Vân Lạc Phong nhếch nhếch mày, tà mị cong cong khóe môi, “Ngươi sẽ cơ hội !”

Cái gì gọi là cuồng vọng?

Phỏng chừng ai trong chúng đại thần ở đây thể nghiệm thấy.

Quả nhiên ăn chơi trác táng chính là ăn chơi trác táng, bất kể chuyện gì cũng đều đầu óc như ! Một thái giám cắt mệnh căn vẫn thể nam nhân một nữa ? Đây quả thực còn khoa trương hơn việc con kiến cưỡng gian con voi!

“Phong nhi,” Vân Lạc nhíu mi, lo lắng hỏi, “Cháu nắm chắc bao nhiêu?”

Nghe giọng lão giả lo lắng, Vân Lạc Phong tà mị nhếch môi, mặt mày vô cùng đường hoàng tự tin, “Người yên tâm thu tiền là , cháu sẽ lấp đầy ngân khố của Vân gia, hơn nữa, đây cũng là thiếu Vân gia chúng .”

Vân Lạc thêm gì nữa, ngay cả chính cũng rõ ràng lắm, tại tín nhiệm đứa cháu gái mười năm từng gặp mặt như .

Giống như.....Nàng thì nhất định thể !

Không lâu , Vinh lão điều chế xong dược liệu, đưa đến mặt Vân Lạc Phong.

Vân Lạc Phong nhận lấy chén thuốc mặt, chậm rãi về phía Lâm công công.

“Bệ hạ!” Lâm công công cực kỳ hoảng sợ, vội vàng đầu Cao Đồ, cầu xin, để câu đầu tiên của Cao Đồ cho tất cả lời cũng thể .

“Nàng ngươi cái gì thì ngươi cái đó, chống cự!”

Giọng Đế vương lộ sự cho phép lựa chọn, cho nội tâm Lâm công công tràn đầy khổ sở, tầm mắt chuyển qua thiếu nữ mặt, trong lòng sinh một chút sợ hãi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-131.html.]

“Uống .”

Thiếu nữ nhướng mày Lâm công công, tà khí lệnh.

Lâm công công khổ một tiếng, run rẩy đưa bàn tay già nua của , sợ hãi rụt rè nhận lấy chén thuốc Vân Lạc Phong đưa cho .

Trước đó, phụng mệnh bắt Vân Lạc Phong, đắc tội Vân gia, hôm nay Mộ Vô Song cố tình dùng vật thí nghiệm trong tỷ thí, thể tưởng tượng , khẳng định Vân Lạc Phong chế cho là độc dược.

Trong lòng Lâm công công hối hận thôi, sớm thì cũng nên vì lấy lòng Quý phi nương nương mà đắc tội Vận gia, lắm, mệnh xong .

Lâm công công nhắm hai mắt , vẻ mặt thấy c.h.ế.t sờn đổ thuốc cổ họng , son phấn thoa khắp mặt nên sắc mặt của , nhưng bất kỳ ai cũng thể đoán giờ phút khẳng định sắc mặt cực kỳ khó coi.

Loảng xoảng!

Cảm nhận lồng n.g.ự.c của nóng hừng hực, chén thuốc trong tay Lâm công công rơi xuống mặt đất, loảng xoảng một tiếng vỡ tan tành, thống khổ ôm bụng của , ánh mắt gắt gao chằm chằm Vân Lạc Phong, nghiến răng nghiến lợi , “Ngươi hạ độc hại !”

Độc?

Nghe thấy lời , đám chợt hỗn loạn, bọn họ hề nghĩ tới Vân Lạc Phong sẽ tay g.i.ế.c Lâm công công bằng thuốc độc ngay mắt .

“Vân Lạc Phong,” Mộ Vô Song liếc mắt thần sắc thống khổ mặt Lâm công công, mày liễu nhẹ nhăn, trong mắt thoáng qua một tia cảm xúc bất mãn, “Lúc ngươi nhận lời sảng khoái như , còn thật cho là ngươi thực lực , cho nên chuẩn xong chịu ngươi nhục! Không nghĩ tới, ngươi vì đánh cuộc, hại sinh mệnh khác như thế, điều chế thuốc độc tới hại .”

Nhìn thiếu nữ ôm n.g.ự.c mà mặt, vẻ mặt Mộ Vô Song xuất hiện một tia khó hiểu.

Đến giờ nàng vẫn hiểu, đến thời điểm , vì Vân Lạc Phong vẫn thể vững như ?

Nhíu nhíu mày liễu, Mộ Vô Song tiếp tục dùng giọng đầy lí lẽ chính đáng nổi giận : “Vân Lạc Phong, ngươi hại tính mạng khác như vậỵ, vì còn thể như chuyện đương nhiên hả? Loại như ngươi, xứng y sư!”

Trong đại điện, chúng đại thần rối rít dùng ánh mắt chỉ trích về phía Vân Lạc Phong, vài trong mắt còn hàm chứa thêm khinh bỉ và châm chọc, cảm thấy khinh thường với hành động của nàng .

Trên dung nhan tuyệt mỹ của thiếu nữ hiện lên sự tà mị vui vẻ, hai tay nàng khoanh ngực, biếng nhác liếc Lâm công công dọa sợ đến lăn lộn mặt đất.

“Ngay cả khí lực để lăn lộn của cũng lớn như , giống như bộ dáng trúng độc ?”

Sau khi thiếu nữ lời , tất cả ánh mắt đồng loạt tập trung Lâm công công.

Lâm công công sửng sốt một chút, dừng động tác lăn lộn , cũng hiểu rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ! Mới một khắc , rõ ràng còn cho là trúng độc sắp bỏ , nhưng vì bây giờ ?

Hơn nữa, còn một cảm giác ấm áp bao quanh , là cảm giác đặc biệt thoải mái.

“Ta vẫn chết?” Lâm công công bò dậy từ đất, phủi phủi bụi đất bám quần áo, lúng túng , “Xin , mới còn cho là trúng độc....”

Hắn cho là trúng độc?

Nếu lo ngại Lâm công công bệ hạ tín nhiệm, bọn họ chửi ầm lên từ lâu! Hắn cho là trúng độc, ở nơi hô to gọi nhỏ, hại bọn cùng mất mặt?

Mộ Vô Song gắt gao nắm chặt nắm tay, mặt hiện lên vẻ hổ, hận thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

Lần mất mặt , thật là vứt hết mặt mũi! Đều tại Lâm công công, nếu mặt , cũng sẽ mất thể diện như !

“Bệ hạ, ...”

Lâm công công định mở miệng giải thích hành động của , bịch một tiếng, một cái chân ở một bên đạp tới, hung hăng đá chỗ kín của , tình huống bất ngờ kịp đề phòng, cả thể cũng bay ngoài.

“Ngươi ?” Giọng Lâm công công rống giận la lên, tức giận chằm chằm Vân Lạc Phong.

Vân Lạc Phong cũng nhiều, xách Lâm công công lên ném bịch xuống đất một nữa, một chân nàng giẫm Lâm công công, tà khí , “Đừng quên, hoàng thượng , ngươi cái gì thì cái đó!”

Vừa dứt lời, Vân Lạc Phong thu chân về, trong giọng lộ sự lười biếng.

Ngoại trừ Vân Tiêu ở ngoài thì nào thấy, lúc Vân Lạc Phong đang điên cuồng đánh Lâm công công thì rót một dòng linh lực bên trong thể .

Ngực Lâm công công liền một luồng tức giận thiêu đốt, , nhất định là Vân Lạc Phong cố ý, tìm cớ đánh một trận thôi!

Càng nghĩ càng giận, Lâm công công lên cáo trạng, lúc , cảm giác phía của truyền đến một cơn lửa nóng, loại cảm giác khó chịu.

“Ninh Hân, xoay sang chỗ khác.”

Vân Lạc Phong đầu về phía Ninh Hân, nhướng mày .

Ninh Hân chớp chớp mắt, trong đáy mắt hiện lên nghi hoặc nhưng nàng hỏi gì thêm, lưng với Vân Lạc Phong.

Trong giây phút thiếu nữ xinh đó xoay sang chỗ khác, Vân Lạc Phong rút kiếm trong tay của một thị vệ bên cạnh xẹt xẹt hai tiếng, c.h.é.m tất cả y phục của Lâm công công thành mảnh nhỏ, cũng trong khoảnh khắc kiếm nàng rơi xuống, nam nhân bên cạnh luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn vô tình vươn tay che kín hai mắt của nàng.

Vân Lạc Phong cong môi, đôi khi nàng cần thêm điều gì thì Vân Tiêu nên như thế nào.

Ngay cả bản Vân Lạc Phong cũng rõ, khi nào thì nàng với Vân Tiêu loại ăn ý như thế

“Không khả năng, nhất định là mắt mù, tuyệt đối khả năng!”

Trong đại điện, khi yên tĩnh một lúc lâu thì chợt truyền đến một giọng khiếp sợ.

Mộ Vô Song quên sự rụt rè mà nữ tử cần , đôi mắt gắt gao chằm chằm cơ thể trần trụi của Lâm công công, nàng vội vàng bịt kín miệng mới ngăn tiếng kêu sợ hãi.

Nữ nhân thật sự thể biến một thái giám trở thành nam nhân chân chính? Sao thể? Loại chuyện chính sư phụ cũng , tại nữ nhân ?

Giờ phút , cơ thể Mộ Vô Song run rẩy kịch liệt, dung nhan ưu nhã hiện lên vẻ trắng bệch. 

“Lâm công công!” Bỗng nhiên Cao Đồ lên, phẫn nộ , “Ngươi thật to gan! Vậy mà ngươi dám che giấu phận nam nhân sống ở hậu cung của trẫm, rốt cuộc ngươi ý gì?”

Bịch!

Lâm công công sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, run run rẩy rẩy : “Bệ hạ, nô tài oan mà, thật sự nô tài chịu hình phạt hoạn, chỉ là hiện giờ nô tài cũng là chuyện gì xảy , chính nó tự mọc mà!”

“Lâm công công, ngươi cần thêm nữa, nhất định ngươi trốn hoạn, , kéo Lâm công công xuống, c.h.é.m đầu thị chúng*!” Trong gương mặt của Cao Đồ xẹt qua một tia sát khí, nghiêm khắc mệnh lệnh.

* thị chúng: c.h.é.m đầu công khai dân chúng, ý răn đe.

Xem Cao Đồ xác định chắc chắn là Lâm công công tránh khỏi việc hoạn, cho nên mới vật đặc trưng của nam nhân! Quả quyết là vì chén thuốc của Vân Lạc Phong hiệu quả!

Mắt thấy hai gã thị vệ đang tới, Lâm công công mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất, mặt tràn đầy tuyệt vọng, , Bệ hạ là sẽ thừa nhận năng lực của Vân Lạc Phong, như cũng chỉ dùng khai đao.

“Vân Lạc Phong,” Cao Đồ đầu về phía Vân Lạc Phong, lạnh giọng , “Lần là trẫm khinh thường, lão già Lâm lừa gạt, tất nhiên là tránh khỏi hình phạt họa nên mới cơ thể của nam nhân như ! Lần tỷ thí tính, ngươi thể lựa chọn một ngày khác để so tài cùng Mộ Vô Song một nữa.”

Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày, thế nào nàng cũng nghĩ tới Cao Đồ sẽ vô sỉ phủ nhận hết thảy! Thậm chí trực tiếp phán định Lâm công công tránh hình phạt hoạn.

Mục đích là vì che chở Mộ Vô Song ?

Đột nhiên, Vân Lạc Phong phủ Thừa tướng cho cái gì , mà khiến đạo lý gì mà thiên vị như

“Nếu ngươi tuyên bố Lâm công công tránh cực hình thiến , đây sẽ thế ngươi thực hành thiến.”

Vân Lạc Phong tà mị, trường kiếm chợt rời khỏi tay nàng, phụt một tiếng, cắt vật háng của Lâm công công! Bởi vì mắt của nàng còn Vân Tiêu che nên một kiếm là bằng cảm giác.

“A!”

Tiếng kêu tê tâm liệt phế vang vọng, mang theo thê lương khiến sởn tóc gáy.

Lâm công công đau đớn ngất , hạ còn ào ạt chảy m.á.u tươi, nhiễm đỏ mặt đất.

Thủ đoạn tàn nhẫn và quyết đoán của thiếu nữ khiến trong lòng chúng thần rùng , nghĩ tới nàng sẽ thiến Lâm công công ở mặt !

“Vân Lạc Phong!”

Cao Đồ nổi giận, lên, lạnh giọng : “Ngươi cái gì?”

Cố Diệp Phi

Dường như cảm nhận lửa giận của Cao Đồ, Vân Lạc Phong nhẹ nặng : “Vinh lão, phiền toái chuẩn thêm một chén thuốc nữa, mạnh mẽ rót miệng ! Lúc đây, sự quan sát của , thiến Lâm công công để nào đó tìm cớ nữa.”

Vinh lão từ trong khiếp sợ bình thường trở , ha ha hai tiếng: “Nha đầu, chén thuốc vẫn còn dư , đây lặp tức lấy tới cho cháu.”

Nha đầu sát phạt quyết đoán, đối xử với địch nhân cũng mềm lòng! Thành tựu thể đo lường!

Vừa dứt lời, ông bước nhanh ngoài đại điện, chẳng bao lâu liền biến mất ánh mặt trời.

Một lát .

Vinh lão bưng một chén thuốc bước nhanh trong đại điện, ông hai lời bước đến mặt Lâm công công, ngón tay gắt gao kiềm hãm cằm của đối phương, mạnh mẽ rót một chén thuốc trong miệng .

“Khụ khụ.”

Thái giám sặc ho khan hai tiếng, từ từ tỉnh dậy.

Cùng lúc đó, nắm đ.ấ.m của Vân Lạc Phong hung hăng đánh lên nữa, phụt một tiếng, phun một ngụm m.á.u tươi, dung nhan vốn dĩ tái nhợt giờ càng thêm trắng bệch.

Trải qua cuộc lăn lộn , Lâm công công tựa như già nua mấy chục tuổi, ánh mắt cũng dần dần tan rã.

Ánh mắt của chúng thần đều gắt gao chằm chằm Lâm công công, chớp mắt, sợ bỏ lỡ thứ gì đó, ngay cả Mộ Vô Song cũng màng nam nữ khác biệt, ánh mắt háng Lâm công công.

Dưới ánh mắt của , nhuộm đầy m.á.u tươi của Lâm công công tựa như hạt đậu đang nẩy mầm, dần dần mọc lên đầu nhọn.

Toàn bộ đại điện đều đổi mà an tĩnh .

Im lặng đến mức kim rơi cũng thể .

Ầm!

Thân Cao Đồ dừng thật mạnh long ỷ, sắc mặt xanh mét chằm chằm Lâm công công vẫn như cũ mơ mơ màng màng, nghĩ đến những lời ban nãy buồn như thế……

“Không thể nào, đây tuyệt đối sự thật!”

Mộ Hành Cừu phản ứng đầu tiên, run rẩy vài cái, bước chân lảo đảo lui về , ánh mắt thể tin tưởng gắt gao chằm chằm Lâm công công.

Thái giám còn thể trở thành nam nhân? Loại chuyện từng qua!

Nếu Vân Lạc Phong thiến Lâm công công ở mặt , lẽ bọn họ đều sẽ giống như Cao Đồ cho rằng Lâm công công là tránh thoát cực hình thiến chứ do một bộ dược .

Trong phút chốc, bộ chúng thần trong đại điện đều chuyển ánh mắt về phía Vân Lạc Phong, trong mắt hàm chứa tia sáng nóng bỏng.

Rốt cuộc yêu cầu y thuật cường đại đến cỡ nào mới thể thái giám trở thành nam nhân? Loại năng lực cường đại đừng là Mộ Vô Song, ngay cả sư phụ nàng cũng ! Buồn đó Mộ Vô Song còn dùng miệng lưỡi giáo huấn để chuyện với Vân Lạc Phong!

 

Loading...