Thiếu nữ xong, trong bàn đột nhiên truyền giọng .
“Vân tiểu thư, chỗ ngươi còn bán Linh ? Cho mười lượng.”
“Loại cực phẩm ngon , mười lượng nào đủ? Ta một cân!”
Thế lực Mộ phủ Thừa tướng xác thật lớn, nhưng Linh thể chữa khỏi bách bệnh, ngay cả bệnh cũ nhiều năm như cũng thể chữa khỏi! Nếu như uống Linh lâu dài, chừng sẽ bách bệnh xâm*.
Bách bệnh xâm*: ý ở đây chỉ cơ thể sẽ bệnh nào.
So với đắc tội với Mộ Thừa tướng, bọn họ càng sợ hãi sẽ gặp bệnh tật ốm đau tra tấn.
Huống chi, lấy phận địa vị của Mộ Thừa tướng, cũng sẽ trắng trợn táo bạo gây khó xử cho những bọn họ! Điều cũng cho bọn họ dám mở miệng những lời mặt Mộ Vô Sâm.
Chỉ là lời của bọn họ chọc giận tiểu lão đầu, vội vàng che ở mặt Vân Lạc Phong, đôi tay chống nạnh, căm tức những kích động thôi.
“Các ngươi thấy nàng gì ? Lá chỉ một phần, căn bản ! Hơn nữa, cho dù , lão phu sẽ mua hết bộ, cũng tới lượt các ngươi mua.”
Rõ ràng, câu cuối cùng mới là suy nghĩ chân thật của lão nhân.
Loại lá cực phẩm , bộ đại lục tổng cộng cũng chỉ một chút, nếu như Vân Lạc Phong thật sự còn loại lá , cho dù đắt đến , cũng sẽ mua hết bộ! Sao thể sẽ đến phiên những ?
Nghe lời , khôi phục nội tâm kích động, sôi nổi ai thán tiếng, trong ánh mắt tràn đầy đáng tiếc.
Nhìn sắc mặt bọn họ cực kỳ thất vọng, giọng tà khí của thiếu nữ chậm rãi vang lên: “Linh xác thật chỉ một phần, nhưng cũng một phần Linh tổng cộng bao nhiêu cân, nhưng mà, một việc thể xác định, hiện nay trong Đại lục , chỉ ở chỗ mới Linh !”
Tiểu lão đầu mắt sáng rực lên một chút, vội vàng xoay phía Vân Lạc Phong, thở của chút dồn dập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-222.html.]
“Ngươi…… Ngươi chính là sự thật, loại cực phẩm ngon chỗ ngươi còn .”
Cố Diệp Phi
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gật đầu: “Không tồi, mười vạn bạc, xin miễn trả giá.”
“Mau, mau cho một trăm cân!”
Phốc!
Tiểu nha Khinh Yên vốn dĩ trầm mặc ở bên cạnh Vân Lạc Phong, ai khi tiểu lão đầu , thiếu chút nữa phun một ngụm máu, ánh mắt cổ quái về phía tiểu lão đầu.
Đương nhiên, càng hộc m.á.u chính là Mộ Vô Sâm, mới còn Linh của Vân Lạc Phong quá đắt, tiểu lão đầu liền một trăm cân cho ? Hành vi , đồng nghĩa với việc đánh mặt ?
Nháy mắt, sắc mặt Mộ Vô Sâm trầm xuống, trong mơ hồ như dòng nước chạy ngang qua.
“Người cho rằng Linh như rau cải trắng? Còn một trăm cân?” Vân Lạc Phong quét mắt tiểu lão đầu,nhẹ nhàng nhíu mày: “Nhiều lắm cháu chỉ thể bán cho một cân, còn dư một cân cháu bán cho những đang chờ ở đây.”
Lời của những , thể nghi ngờ đắc tội với Mộ Vô Sâm, như thế, nàng thể nào bán lá cho bọn họ? Dù đều là những lá kém, cực phẩm lá chân chính nàng giữ cho lão gia tử .
Mọi nghĩ tới Vân Lạc Phong còn nhớ tới bọn họ, ánh mắt tràn ngập cảm kích về phía nàng.
Phải rằng, lá bán cho ai cũng đều giống ! Lão nhân thể mở rộng miệng mua một trăm cân, phận của tất nhiên đơn giản. Vân Lạc Phong chẳng những vì nịnh bợ lão nhân bán tất cả Linh của nàng, mà là để một chút cho bọn .
“Một cân? Đây là cũng quá ít ?” Tiểu lão đầu đáng thương hề hề về phía Vân Lạc Phong, “Nếu , cháu liền bán cho một cân nữa, thiếu cháu một ân tình, như thế nào?”
Vân Lạc Phong nghĩ nghĩ, khẽ gật đầu: “Được, chỉ là đó, Phong Trà lâu giao sổ sách! Lãng phí nhiều Linh của như , thể ăn cái thiệt thòi ?”
Vân Lạc Phong nàng cái gì cũng chịu ăn, chỉ riêng chịu thiệt là thể!