Tình huống thế nào?”
Tiểu lão đầu giật , vẻ mặt ngưng trọng bao giờ thấy.
“Thần y, đại nhân nhà chờ ngài ở trong viện, thỉnh thần y theo .”
Nam tử mở cửa , đôi mắt nhỏ thiếu nữ tuyệt mỹ bên cạnh lão đầu, cau mày hỏi: “ , vị cô nương là……”
“Đồ nhi của .”
Lão đầu lạnh nhạt .
“Thì là đồ của thần y.” Nam nhân nhẹ nhàng thở , dù việc trọng đại, thể để khác , nếu nàng là là đồ của lão đầu thì thể gì .
Vân Lạc Phong lão đầu, mau chóng thu hồi ánh mắt, theo nam tử về phía đại sảnh……
Tòa nhà xây dựng từ lâu , khá cũ nát, mặt đất cỏ dại mọc thành cụm, giống như lâu ở.
cho dù tòa nhà cũ nát như thế nào cũng che dấu một nam tử đẽ quý giá trong đại sảnh .
Thực lực của nam tử mạnh, chỉ ở xa mà cũng thể cảm nhận khí thế nghiêm nghị che dấu , giống như đế vương cao cao tại thượng, khí phách tự nhiên mà .
“Thần y.”
Sau khi nam tử trông thấy lão giả xuất hiện ở cửa, gương mặt tuấn khí phách hiện lên nụ , chỉ là, nụ của mang theo thương cảm, mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
“Ta đợi ngài thật lâu, hiện giờ ngài thể xem tình huống nữ nhi của ?”
Lão đầu trịnh trọng gật gật đầu: “Được, đưa xem.”
“Thần y, mời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-329.html.]
Nam nhân trung niên động tác mời, đó liền tới vải mành, giơ tay xốc vải mành che chắn hậu đường*.
*phòng
Trong hậu đường, ở một chiếc giường gỗ là tiểu cô nương với sắc mặt tái nhợt.
Tiểu cô nương mười ba tuổi, phấn điêu ngọc trác, đáng yêu, nàng khẽ nhắm hai mắt, lông mi thật dài giống như quạt hương bồ*, run rẩy, gương mặt trắng đến mức gần như trong suốt, vô cùng mịn màng.
*quạt bằng cây hương bồ.
“Tiểu Bạch bệnh càng ngày càng nặng, sợ nó khỏi, lúc mới ngàn dặm xa xôi tìm tới ngài, thần y, ngài cũng phận Tiểu Bạch chút đặc biệt, cho nên, nó thể c.h.ế.t .”
Ánh mắt nam tử vẫn luôn thiếu nữ giường, rời khỏi giây phút nào, trong mắt chứa đầy lo lắng, còn tha thiết chờ đợi ái nữ.
“Chủ nhân! Máu trong cơ thể nữ hài chút đặc biệt!”
Lúc Vân Lạc Phong quan sát thiếu nữ thì trong đầu nàng truyền đến giọng kinh ngạc của Tiểu Mạch.
“Đặc biệt?” Vân Lạc Phong nhướng mày, hỏi, “Nàng đặc biệt ở chỗ nào?”
Tiểu Mạch gắt gao cắn môi đỏ: “Ta rời khỏi đại lục lâu lắm , nhiều chuyện đều rõ ràng lắm, tri thức trong đầu cũng rộng lớn như , chỉ là, nếu chủ nhân cứu nàng, về sẽ tác dụng lớn đối với .”
Vân Lạc Phong im lặng, nàng tín nhiệm Tiểu Mạch, nếu Tiểu Mạch như thế, cũng liền chứng minh tiểu nữ hài thật sự chỗ đặc biệt!
Chỉ là, nàng cũng nóng lòng hành động, ngược chuyển ánh mắt về phía lão đầu……
Lão đầu nhíu nhíu mày, gương mặt già nua hiện vẻ ngưng trọng: “Tình huống chút lắm, mắt chẩn bệnh một chút, chỉ là thể bảo đảm nhất định thể chữa khỏi.”
Cố Diệp Phi
Nghe lời , đột nhiên trái tim nam tử căng thẳng, trán tự chủ mà toát một lớp mồ hôi.
Thần y chữa bệnh bao giờ thất bại, nhưng hôm nay, ngài bản cũng nhất định thể chữa khỏi cho Tiểu Bạch.