Bốp!
Tiêu Lâm khống chế chính , đánh một quyền lên Lâm Duyệt khiến thể của ả nháy mắt bay ngoài, rơi mạnh mặt đất.
Giờ phút Tiêu Lâm gắt gao nắm chặt nắm tay, tiếng khớp xương kêu lên vang dội, khuôn mặt già nua trở nên xanh mét, lửa giận chen thoát dường như nháy mắt thể đốt Lâm Duyệt thành tro.
“Tiện nhân, ngươi dám tự ý lấy ngọc bài, còn để khác trộm mất!”
Lâm Duyệt nhắm hai mắt , thần sắc tuyệt vọng, đó ả mở mắt , ánh mắt thẳng Vân Tiêu: “Năm đó, ném ngươi Vô Hồi chi sâm, tại ngươi chết? Nếu ngươi c.h.ế.t thì thật !”
…
Tiêu Ngọc Thanh mới di chuyển thể định dựa cây đại thụ, thình lình thấy câu của mẫu , thể của bỗng nhiên run lên, dung nhan tuấn mỹ lập tức trở nên tái nhợt sức sống.
Lúc những lời Vân Lạc Phong … Lại là sự thật!
Mẫu thật sự chuyện tàn hại huyết mạch Tiêu gia!
Tiêu Ngọc Thanh chậm rãi nhắm hai mắt , hiện giờ chỉ cần tưởng tượng đến chuyện chính từng vì mẫu mà cãi thì cảm thấy thật là buồn !
Bây giờ sự thật mắt hung hăng tát một cái thật đau mặt , đau vô cùng!
“Mẫu , từng mẫu của vì phụ , cho nên bắt nha của , dùng nha ép buộc , chuyện là giả ?” Tiêu Ngọc Thanh mở hai mắt, ánh mắt thanh lãnh lạnh lùng Lâm Duyệt đang phía , trong giọng của tràn đầy thất vọng.
Giọng thất vọng giống như đ.â.m trái tim Lâm Duyệt, ả run sợ.
“Không sai, là giả!”
Giờ phút , ả cũng hề che dấu chính , bởi cũng thừa nhận những gì Tiêu Ngọc Thanh .
Oanh!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-388.html.]
Trái tim Tiêu Ngọc Thanh run lên, lui về phía vài bước, đỡ lấy một cây bên cạnh, mới thể vững, bên trong đôi mắt là sự đau đớn âm thầm.
Cũng đúng lúc , thấy nắm tay Tiêu Lâm nữa đánh về phía Lâm Duyệt, sự vội vàng cũng kịp suy nghĩ nhiều, chợt lóe, vọt tới mặt Lâm Duyệt, dùng thể của đón công kích của Tiêu Lâm.
Phanh!
Một chưởng Tiêu Ngọc Thanh bay xa mấy thước, miệng phun m.á.u tươi, ngũ tạng lục phủ cũng đau đớn thôi.
Không nghĩ tới, khi chân tướng chuyện, vẫn đành lòng mẫu c.h.ế.t !
“Ngọc Thanh!”
Có lẽ là do lương tâm Lâm Duyệt nổi lên, tham sống sợ c.h.ế.t giống như ngày thường, ả chạy nhanh đến bên cạnh Tiêu Ngọc Thanh, khuôn mặt lộ sự nôn nóng: “Con thế nào ?”
“Nương, năm đó … Vì như ?” Tiêu Ngọc Thanh thất vọng Lâm Duyệt: “Vì chuyện xa thể tha thứ như ?”
Cố Diệp Phi
Chuyện ?
Hai chữ kích thích Lâm Duyệt, ả tức giận phẫn nộ : “Con thể cho rằng chuyện chính là chuyện , nhiều chuyện như còn là vì con! Chẳng lẽ con một đứa con tư sinh ? Ta vì con trở Tiêu gia, vì cho con phận là con chính thê, nhiều chuyện như , vì con còn oán trách ?”
Tiêu Ngọc Thanh khổ: “Sớm rằng địa vị con chính thê vì như thế mà , con thà rằng cần! Con thà rằng sinh sống bên ngoài cũng hơn Tiêu gia nhân tình thế .”
Mẫu nhiều như , thật sự là vì ?
Không!
Bà chỉ vì bản mà thôi!
Bà một cuộc sống tôn quý, địa vị tôn kính, vì thế, tiếc phạm vô sai lầm!
Mà chuyện hẳn là sớm mới đúng, còn ở đây lừa dối qua nhiều năm như …
“Ngọc Thanh, từ nay về , con là hy vọng của .” Lâm Duyệt cúi mắt xuống, ở bên tai Tiêu Ngọc Thanh nhỏ giọng .