Bên trong đại sảnh Ninh gia, một nam tử trung niên cao, trong chân mày nhíu chặt hàm chứa một tia ưu sầu, trầm giọng hỏi: "Lão gia tử vẫn về ?"
"Khởi bẩm gia chủ."
Đại trưởng lão , chắp tay, cung kinh hồi đáp: "Người Ninh gia chúng ngoài tìm kiếm tung tích của lão gia chủ, chỉ là lão gia chủ đến chỗ nào, vì , đến bây giờ vẫn thể tìm thấy ."
"Ai," Nam tử trung niên thở dài một tiếng, ưu sầu giữa chân mày càng sâu hơn, "Sợ rằng Hân Nhi kiên trì mấy ngày nữa, nhưng lão gia tử còn ở bên ngoài từng trở về, lẽ, ngay cả gặp mặt cuối cùng bọn họ đều thể thấy..."
Ngón tay xoa chặt trán, dung nhan tuấn tràn đầy khổ sở.
Mấy ngày nay, tìm danh y, tất cả đều thương tích của Ninh Hân quá nặng, vô lực xoay chuyển! Trừ phi thể tìm thần y Thiên Nhai! Mới thể tìm đường sống trong chỗ chết, vãn hồi tính mạng của Ninh Hân.
mà, năm đó lão gia tử bệnh nặng, bọn họ tìm kiếm Thiên Nhai mấy năm, cũng tìm , hôm nay chỉ ngắn ngủi mấy ngày, thì chỗ nào tìm chứ?
"Thôi thôi," Nam tử trung niên phất phất tay, nặng nề thở một ngụm trọc khí, "Đại trưởng lão, ngươi truyền tin tức Ninh Hân trọng thương chữa trị , nếu là lão gia tử , tự nhiên sẽ trở ! Bây giờ Ninh Hân chỉ mấy ngày để sống, chúng đừng quấy rầy nàng nhiều quá, để cho nàng an tĩnh rời ."
Nói xong lời , lên, ngoài đại sảnh.
Mấy ngày , từng là một nam nhân oai phong một cõi ở Ninh gia, thế nhưng lưng dần dần còng xuống, trong nháy mắt trông giống như già mười mấy tuổi, một mái tóc ban đầu đen nhánh như mực, chẳng từ lúc nào một nửa biến thành màu trắng.
"Gia chủ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-419.html.]
Lúc nam tử trung niên sắp bước khỏi ngưỡng cửa, một gã gia đinh vội vã , một mực cung kính : "Ngoài cửa một nam một nữ cầu kiến."
Bước chân của nam tử trung niên dừng , nhíu mày: "Đối phương là nào ?"
"Hồi bẩm gia chủ, hai tự xưng là đến từ Long Nguyên quốc, trong đó một cô nương tên là Vân Lạc Phong, còn một nam tử khác.. Còn là Vân Thanh Nhã."
Ồn ào!
Cố Diệp Phi
Không đợi nam tử trung niên chút phản ứng gì, bên trong đại sảnh, Tứ trưởng lão chợt lên, trong đôi con ngươi âm trầm bùng lên ngọn lửa tức giận.
"Người Vân gia còn dám đến! Nhất là cái Vân Thanh Nhã đó, nếu như trêu chọc đến Y thành, Ninh Hân cũng sẽ thương! Lại càng như bây giờ chỉ còn mấy ngàycòn sống! ngờ Ninh gia chúng tìm tính sổ, lá gan dám tới cửa! Gia chủ, ngay bây giờ giáo huấn tiểu tử một chút!"
Làm cho Tứ trưởng lão kinh ngạc hơn là, một chưởng đả thương Vân Thanh Nhã, mặc dù là hạ sát thủ, nhưng đồng dạng cũng dùng ít lực đạo, thế mà vẫn thể đến Ninh gia?
Chẳng lẽ thương thế của chữa trị?
Không! Không thể nào, dùng sức như thế nào chính rõ ràng nhất, chắc chắn thể nào hồi phục nhanh như .
"Tứ trưởng lão," Nam tử trung niên nhẹ cau mày, liếc bộ mặt tức giận của Tứ trưởng lão, thản nhiên , "Dù gì Vân Thanh Nhã gì cũng là mà Hân Nhi kiên cường bảo vệ, ngươi như thế, chẳng phụ sự trả giá của Hân Nhi ? mà, cũng gặp Vân Thanh Nhã rốt cuộc là một , thể khiến cho Hân Nhi màn sinh tử để bảo vệ như thế."
Tứ trưởng lão siết chặt nắm đấm, cả khuôn mặt già nua âm trầm.
Sớm Vân Thanh Nhã vẫn thể từ giường bò dậy, lúc , tay nên lưu tình! Chỉ với loại như , tư cách xứng đôi với Ninh Hân!