Vân Tiêu ở đây, Vân Tiêu bảo hộ chủ nhân thạt ! Để tránh một đám trong lòng mang ý đến chiếm tiện nghi.
Thấy Vân Lạc Phong gì, Tiểu Mạch bắt đầu lải nhải: “Chủ nhân, tên Bạch Túc căn bản là cái thá gì, căn bản cách nào so sánh với Vân Tiêu, cũng chỉ lợi dụng chủ nhân mà thôi, nếu vì , cũng sẽ dối.”
“Phải ?” Vân Lạc Phong nhếch khóe miệng, khí thế chợt lạnh xuống: “Có còn cảm tạ ngươi dọn sạch những trong lòng mang ý ?”
“Đó là đương nhiên.”
Đôi tay Tiểu Mạch chống nạnh, mặt đầy đắc ý: “Chủ nhân, yên tâm, về Bạch Túc sẽ dây dưa với nữa, ngay cả hài tử của Vân Tiêu cũng , nếu thức thời nên từ bỏ chủ nhân.”
Cho dù khí thế của Vân Lạc Phong lạnh thấu xương nhưng dung nhan tuyệt mỹ nở nụ .
“Nếu ngươi giúp dọn sạch phiền toái , cũng nên khen thưởng ngươi một chút nhỉ, nếu sẽ khen thưởng ngươi bằng cách để ngươi ở trong gian thần điển một tháng!”
Cố Diệp Phi
Thân Tiểu Mạch run lên, trong mắt hiện sự hoảng sợ: “Chủ nhân, cần!”
“Nhớ kỹ.” Vân Lạc Phong âm trầm liếc : “Trong vòng một tháng, cho phép rời khỏi gian thần điển một bước!”
Tiểu Mạch ủy khuất thiếu chút nữa , một ở trong gian thần điển ngây nhiều năm như , thật vất vả bây giờ thể rời một lúc, kết quả chủ nhân bắt về một tháng.
Trước cách nào rời khỏi gian thần điển thì , hiện giờ thể rời khỏi còn tiếp tục giam, thể chịu đựng chuyện cơ chứ?
“Chủ nhân, sai .” Tiểu Mạch lôi kéo ống tay áo của Vân Lạc Phong, lóc thảm thiết : “Về cũng dám nữa, tha thứ cho một cuối cùng .”
“Biết sai ?” Ngón tay Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nâng cằm Tiểu Mạch, đôi mắt nheo , : “Về còn dám hành động như thế nữa ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-483.html.]
“Không dám.”
Tiểu Mạch lắc lắc đầu, vội vàng lời thề son sắt bảo đảm.
“Đứng lên .”
Bàn tay Vân Lạc Phong vung lên, nâng Tiểu Mạch lên, nàng tiểu nam hài mặt thật lâu, : “Ta ngươi như cũng là vì và Vân Tiêu, ngươi sợ Bạch Túc sẽ dây dưa với bỏ! mà ngươi xem thường , nam nhân cảm tình với , chỉ lợi dụng, vì cho dù tin nhi tử, vẫn sẽ dây dưa thôi như cũ!”
Tiểu Mạch chớp mắt, áy náy : “Chủ nhân, mang đến phiền toái chơ ?”
“Coi như ngươi còn hiểu chuyện .” Vân Lạc Phong liếc : “Nếu ở chỗ khác, đối mặt với những khác, ngươi thể giả bộ là nhi tử của , nhưng mà ở Vân gia tuyệt ! Bọn họ là của , dối họ bất cứ chuyện gì.”
“Chủ nhân, bây giờ sẽ tìm gia gia của giải thích chuyện, như ?” Tiểu Mạch đùa giỡn quá đáng, bất giác giọng cũng vô cùng cẩn thận.
Vân Lạc Phong lắc đầu: “Lão nhân gia tuổi lớn, chịu nổi sự lăn lộn , ngươi ông từ thiên đường rớt xuống địa ngục, ông thể chịu đựng ? Huống chi, lấy m.á.u nhận cũng thành công, cho dù ngươi giải thích, ông cũng sẽ tin tưởng.”
“Chủ nhân, thật xin …”
“Quên .” Vân Lạc Phong Tiểu Mạch: “Nếu ông hiểu lầm, cứ tiếp tục hiểu lầm thôi, về , ở Vân gia, cho phép ngươi hành vi như thế nữa.”
Ý , ngoài Vân gia, bất luận chơi như thế nào,đều quan trọng, chỉ khi ở Vân gia là !
Đây là chốn bồng lai mà nàng bảo vệ!
Ánh mắt Tiểu Mạch sáng lên, mỉm sáng lạn : “Chủ nhân, hiểu, thời gian thể rời khỏi gian thần điển cũng còn bao lâu, về , chờ ngày mai gặp chủ nhân.”