Phụt!
Thiên Chúc phun một ngụm m.á.u tươi, sắc mặt tái nhợt ngã xuống.
Chợt, Long Phi phóng nhanh đến, một tay cầm vạt áo của nhấc lên, hướng về sân ngoại viện chạy .
...
Bên ngoài sơn môn, một mảnh yên tĩnh.
Yên tĩnh đến nỗi ngay cả âm thanh gió thổi phất qua cũng nhất thanh nhị sở (rõ ràng)...
Hai tay Vân Lạc Phong ôm ngực, nửa tựa cây, lẳng lặng tiếng kêu rên thảm thiết của lão giả ở một bên.
Trưởng lão Thiên gia dám mở miệng một câu, sợ hấp dẫn ánh mắt Vân Lạc Phong lên , vì thế mà nhận trừng phạt giống như gia chủ.
lúc , sơn môn mở , Long Phi một tay ôm Chung Linh Nhi, một tay dẫn theo Thiên Chúc bất chợt xuất hiện trong tầm mắt của .
Sắc mặt Vân Lạc Phong theo sự xuất hiện của Long Phi mà lạnh xuống, hàn khí lạnh lẽo quanh bắt đầu khởi động tản , trong con ngươi đen nhánh lộ một tia sát khí rét lạnh.
Xong !
Sau khi thấy vết thương khắp Chung Linh Nhi, tâm lão giả đột nhiên chìm sâu thung lũng, sắc mặt chút hoảng sợ, trong lòng âm thầm thóa mạ Thiên Chúc mấy .
Cẩu tạp chủng , đánh Chung Linh Nhi thành như ! Nếu là bình thường thì cũng thôi, nhưng mà lúc Chung Linh Nhi liên quan đến sinh mệnh của !
Theo lời Vân Lạc Phong , nếu như Chung Linh Nhi một chút tổn thương nào, sẽ khiến cho hồn bay phách tán!
"Gia chủ, trưởng lão, cứu mạng!"
Thiên Chúc liếc mắt một cái thấy lão giả nhốt trong hỏa diễm, còn chuyện gì xảy , vội vàng gào kêu to.
Thế nhưng, đợi hết, một bóng dáng màu trắng bỗng chốc xẹt qua chân trời, xuất hiện ở mặt .
Thiếu nữ cũng liếc một cái, nhanh chóng lấy từ trong ống tay áo một ngọn chủ linh thảo, đưa đến mặt Long Phi: "Cho nàng ăn ."
Cố Diệp Phi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-507.html.]
"Á..." Long Phi sửng sốt một lát, "Cho ăn như thế nào ?"
"Mớm."
Giọng thiếu nữ dứt, sắc mặt Long Phi liền trở nên cực kỳ quẫn bách, nhưng vẫn nhận lấy linh thảo Vân Lạc Phong đưa qua, bỏ miệng từ từ nhai...
Sau khi đưa linh thảo cho Long Phi, tầm mắt Vân Lạc Phong chậm rãi chuyển hướng Thiên Chúc, nhướng mày: "Thương tổn của nàng, là do ngươi ?"
Từ đầu đến cuối, Thiên Chúc cũng hề cho rằng chính sai!
Mệnh Chung Linh Nhi là do cho, cho dù thu hồi trở về thì như thế nào? Những dựa cái gì mà xen chuyện của khác?
"Là thì như thế nào? Nàng là nữ nhi của ! Ta..."
Ầm!
Không đợi Thiên Chúc giả ý giở trò xong, Vân Lạc Phong nhanh chóng túm chặt vạt áo của , hung hăng ném từ trung xuống!
Mông Thiên Chúc ném thành hai nửa, trong nội tạng đau từng cơn, chút phẫn nộ mở miệng, giọng cuồng vọng của thiếu nữ ngắt lời.
"Ta , nàng mà một chút tổn thương, liền g.i.ế.c c.h.ế.t một Thiên gia! Bây giờ nàng thương tổn nặng như , thì cũng chỉ thể bồi táng tất cả Thiên gia! Mà hiện tại liền từ ngươi bắt đầu!"
Dường như cảm giác sát cơ thiếu nữ quá mãnh liệt, rốt cuộc Thien Chúc cũng cảm giác sợ hãi, gắt gao nắm chặt đau đớn trong ngực, : "Gia chủ ... Người hẳn sẽ cho ngươi thực hiện ."
Vân Lạc Phong lạnh một tiếng: "Một cái thủ hạ bại tướng mà thôi, nhanh sẽ hồn phi phách tán."
Cho đến lúc , Thiên Chúc mới thấy ánh sáng của hỏa diễm, khuôn mặt của lão giả gần như vặn vẹo, tim của chợt chấn động mạnh một cái.
Gia chủ là Thiên Linh Giả trung giai, thua ở trong tay của một thiếu nữ?
Điều thể?
"Chủ nhân," Long Phi mắt Vân Lạc Phong, , "Vừa lúc cứu nàng, thấy trong sân đặt một chậu nước muối, Chung Linh Nhi mùi của nước muối, cho nên thuộc hạ cả gan suy đoán, khẳng định là súc sinh đánh Chung Linh Nhi, dùng nước muối để hành hạ nàng."