Ánh mắt hán tử Hồ Tra chuyển dời đến bàn tay nhỏ bé nắm chặt lưỡi d.a.o của Tiểu Bạch, đáy mắt hiện sự hoảng sợ, nuốt mạnh một ngụm nước miếng, ngẩng đầu dung mạo đáng yêu của thiếu nữ mặt .
“Ngươi…”
Đại hán Hồ Tra mới mới xong một chữ, đúng lúc , Lâm Nhược Bạch giơ một chân lên, đá mạnh n.g.ự.c của , đá bay ngoài.
“Sư phụ, rốt cuộc cũng hiểu vì thích đá như .” Lâm Nhược Bạch mỉm sáng lạn hơn ánh mặt trời: “Thì cảm giác đá sảng khoái như thế! Không , mê loại cảm giác , đá nhiều thêm vài !”
Nói xong, Lâm Nhược Bạch tung , nhảy vọt tới mặt đại hán Hồ Tra, kế tiếp là một hồi đơn phương đánh đập…
Tiểu Mạch ngốc lăng Lâm Nhược Bạch vô cùng uy mãnh, chút hoảng sợ nuốt một ngụm nước miếng, theo bản năng giấu thể phía Vân Lạc Phong, yếu ớt : “Chủ nhân, trở gian thần điển…”
Trong thời gian , buổi tối sẽ trở gian thần điển, ban ngày sẽ xuất hiện, vì khiến cho Lâm Nhược Bạch hoài nghi.
Hiện giờ, vì để chính chịu sự tra tấn của nữ nhân tàn bạo , thề, tuyệt bước khỏi gian thần điển một bước!
Vân Lạc Phong liếc : “Lúc ngươi la hét trở vể gian thần điển ?”
“Ta mặc kệ, hiện tại trở vể gian thần điển, lúc nữ nhân rời , sẽ hiện .”
Tiểu Mạch hung hăng trừng mắt Lâm Nhược Bạch, đó thừa dịp Vân Lạc Phong chú ý, nhanh chóng trong gian thần điển, định trong thời gian sẽ biến mất tung tích, nhất để Lâm Nhược Bạch quên sự tồn tại của !
Đáng tiếc, xem thường sự kiên quyết của Lâm Nhược Bạch, nếu Lâm Nhược Bạch định thú thê, thể quên ?
…
“Nữ hiệp, xin tha mạng, là tiểu nhân mắt thấy Thái Sơn, cầu ngươi tha thứ cho ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-524.html.]
Trong lúc Vân Lạc Phong đang trầm ngâm, phía truyền đến tiếng của đại hán Hồ Tra run rẩy xin tha.
Vân Lạc Phong mặt , lập tức thấy đại hán lúc nãy còn hung thần ác sát Lâm Nhược Bạch dẫm bàn chân, nàng khẽ nâng cằm tràn đầy cao ngạo, khinh thường xuống nam nhân cả bầm tím đang nàng dẫm bàn chân.
“Lúc nãy ngươi nhục nhã sư phụ của như thế nào?” Lâm Nhược Bạch mỉm lạnh lùng, : “Chẳng lẽ ngươi nghĩ như là xong? mà thật nguyện ý cho ngươi một cơ hội! Nếu ngươi tự cắt đầu lưỡi của , sẽ tạm tha cho cái mạng chó của ngươi!”
Đột nhiên sắc mặt của đại hán Hồ Tra biến đổi: “Nha đầu thúi, ngươi đừng một tấc tiến thêm một thước, ngươi…”
Bốp!
Trong lúc còn xong, đột nhiên chân của Lâm Nhược Bạch dừng ở mặt của , chặn tất cả lời ở trong miệng, chỉ thể phát tiếng nức nở nhỏ.
“Tiểu Bạch.” Vân Lạc Phong ngăn động tác của Lâm Nhược Bạch , chậm rãi đến chỗ của đại hán Hồ Tra: “Dẫn gặp lão đại của các ngươi!”
Có lẽ bởi vì lời Vân Lạc Phong , Lâm Nhược Bạch dời chân của khỏi mặt đại hán cơ hội lên tiếng.
Trên mặt của một dấu giày rõ ràng, miệng sưng đỏ, thể thấy Lâm Nhược Bạch dùng lực lớn.
“Lão đại của chúng là mà ngươi gặp là thể gặp.”
Dù cho dù cầu xin tha thứ, những cũng khả năng bỏ qua cho , vì giọng của đại hán Hồ Tra cường ngạnh lên. mà sự sợ hãi trong đáy mắt của chẳng những giảm ngược càng tăng thêm vài phần.
“Phải ?”
Cố Diệp Phi
Vân Lạc Phong nhếch môi, mỉm tà mị, nụ của nàng giống như ác ma đến từ địa ngục, dường như trong lúc lơ đãng sẽ ngươi rơi địa ngục vô biên.