Trong tiểu viện mát mẻ yên tĩnh, Vân Lạc Phong đang ung dung trong đình hóng mát, tầm mắt của cô lặng lẽ dừng ở một phía xa vô định trong trung, một tia sáng tà khí chợt lướt qua trong đáy mắt của cô.
"Một năm!"
Cố Diệp Phi
Một năm dài đăng đẵng, Vân Tiêu rời khỏi bí cảnh của Tiêu gia ? Nếu Vân Tiêu rời khỏi đó , thì nhất định sẽ đến Y Sư Hiệp Hội để tìm cô!
Nghĩ đến đây, tâm trạng Vân Lạc Phong bỗng dần dần bình lặng trở , khóe môi bất giác nở nụ mà ngay cả cô cũng .
"Vân Lạc Phong!"
Đột nhiên, một giọng từ phía xa vọng đến, quấy rầy khí yên tĩnh nhung nhớ đến ai của Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong lười biếng dựa lưng một cột trong đình hóng gió, hai tay chắp ót gối dựa đầu, ánh mắt lười nhát ngóng đám từ bên ngoài tiểu viện đang tới.
Một trong những , chính là Lâm Nhã Đình mà hôm nay Vân Lạc Phong mới gặp đại môn của Y Sư Hiệp Hội, hai ngươi khác, một là một vị lão giả dáng vẻ tiên phong đạo cốt, còn là một nam nhân tuổi trung niên, khuôn mặt cũng xem như là khá tuấn.
So với lão giả phần đạm nhiên, thì ánh mắt nam nhân trung niên mang theo một phần hận ý và âm trầm khó đoán.
Không cần nghĩ thì Vân Lạc Phong cũng đoán phận của nam nhân trung niên .
Thành chủ Y Thành Lâm Qua!
Cũng chính là tên đầu sỏ gây tình cảnh thê thảm của nhị thúc trong suốt mười năm qua!
Thấy những bước nhanh mà đến, khóe môi Vân Lạc Phong liền cong cong lên thành một nụ tà khí: "nơi của hình như chào đón các đến đây!"
Sắc mặt của Lâm Qua tức khắc liền biến đổi, nhưng ông nhớ đến lời dặn của Lâm Nhã Đình đó, cho nên chỉ thể đem lửa giận trong lòng gắn đè nén xuống : " đến để xin ngươi!"
"Xin ?" Vân Lạc Phong liếc mắt Lâm Qua: " xin , hình như là quỳ xuống mới đúng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-598.html.]
Ngữ khí của Vân Lạc Phong kiêu căng đến tận trời, cả bày khí thế của kẻ bề , nghiễm nhiên là hề để Lâm Qua mắt.
"Vân Lạc Phong, ngươi đừng một tấc lấn một thước!" Lâm Qua siết chặt hai nắm đấm, giận đến khuôn mặt cũng xanh mét.
"Cha!" Lâm Nhã Đình cau mày, thấp giọng : "vì đại cục, hy sinh nhất thời thì xá gì ? Thiên phú của Vân Lạc Phong tệ, nếu như con chiêu mộ cô mà để cô rơi trong tay của các trưởng lão khác, đến lúc đó, chẳng những chúng tổn thất một viên đại tướng, mà cha trả thù cũng trả thù !"
Sắc mặt của Lâm Qua biến đổi một nữa, Lâm Nhã Đình sai, nếu quả thật Vân Lạc Phong các trưởng lão khác chiêu mộ thành công, ông thật sự là thể báo mối huyết thù !
Nghĩ đến đây, ông hít một thật sâu, đó thì quỳ một cái phịch xuống đất: " đây là do đúng, hiện tại, nhận với ngươi!"
"Thì , loại như ngươi cũng nhận !" Vân Lạc Phong ngã ngớn: "nhưng mà, thấy ngươi một cái khấu đầu cũng , như cũng xem là nhận ?"
Lâm Qua tức đến suýt chút nữa thì bùng nổ, khuôn mặt ông đỏ bừng lên, hai mắt như phun lửa.
Lâm Qua quỳ thì là giới hạn , mà con tiểu tiện nhân còn khấu đầu?
Nằm mơ !
"Cha!" Lâm Nhã Đình nhịn kêu lên một tiếng: " kiếm củi ba năm, thiêu một giờ ?"
Kiếm củi ba năm thiêu một giờ?
Câu , hung hăng đánh mạnh lòng của Lâm Qua, ông siết chặt nắm đấm, cắn răng mà khấu đầu một cái mặt Vân Lạc Phong.
"Như ?"
Sau khi khấu đầu một cái xong, Lâm Qua liền lên, thời khắc , khuôn mặt ông khó coi tới cực điểm , hận ý trong mắt càng sâu hơn: " đích đến xin , khấu đầu cũng là khấu , ngươi thể thực hiện lời hứa tha thứ cho hả?"
"Lời hứa?" Vân Lạc Phong nhẹ nhàng mỉm : "ngại quá, hình như từng đưa lời hứa gì cả, cũng từng là sẽ tha thứ cho ngươi. Ta chỉ kêu ngươi quỳ xuống khấu đầu thôi, ai ngươi lời như !"