"À, ngại quá, lỡ quên mất !" Vân Lạc Phong dời bàn chân của , một tay vươn túm chặt lấy cổ áo của , kéo từ mặt đất dậy, khóe môi giương lên một nụ tà ác: " cho ngươi thêm một cơ hội nữa, là kẻ nào kêu ngươi giả bệnh!"
khuôn mặt tên thiếu niên liền biến sắc, tức giận mà quát lớn lên: " , giả bệnh!"
Cố Diệp Phi
"Phải ?" khóe môi Vân Lạc Phong tức khắc liền cong lên, tiếp đó thì ném tên thiếu niên đến ngay mặt Lam Hoành: "ông bắt mạch cho một nữa thử xem!"
Lam Hoành chút kinh ngạc, nhưng vẫn xỏm xuống, mấy ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mạch đập nơi cổ tay của tên thiếu niên .
Ngay tức thì, Lam Hoành c.h.ế.t sửng tại chỗ, hai mắt trừng lớn, ngơ ngơ ngác ngác : " thể nào! Sao thế ? Vừa nãy rõ ràng còn cảm nhận mạch đập của nhanh bây giờ trở nên bình thường ? Dựa theo mạch đập hiện giờ của thì thể của vô cùng khỏe mạnh!"
"Chuyện tuyệt đối khả năng!"
Ánh mắt của tên thiếu niên dâng lên sự hoảng sợ, phẫn nộ : " thể tuyệt đối là vấn đề, các ngươi đừng ở đó mà hươu vượn!"
Trong lúc lời , tên thiếu niên bất thình lình run rẩy.
Nếu thành nhiệm vụ mà Thu Bình giao cho, thê tử sẽ chịu nguy hiểm. hiểu rốt cuộc là xảy chuyện gì, tại mạch đập của đột nhiên bình thường trở chứ?
Trước khi đây, Thu Bình cho uống một chén thuốc, chén thuốc cho mạch đập của trở nên hỗn loạn, đồng thời cũng khiến vô cùng đau đớn.
Mắt thấy chuyện sắp thành công, thế mà thời khắc mấu chốt xảy biến cố như thế .
Đột nhiên, tên thiếu niên tựa hồ nghĩ cái gì đó, vội vàng chuyển tầm mắt lên Vân Lạc Phong, hai mắt tràn đầy sợ hãi.
Là nữ nhân ! Nhất định là do cô giở trò quỷ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-606.html.]
Vừa , khi mà nữ nhân dùng chân dẫm lên n.g.ự.c , rõ ràng cảm nhận một luồng linh lực chảy trong cơ thể . Hiển nhiên mà cổ linh lực ở trong cơ thể quấy phá, khiến cho chén nước thuốc của Thu Bình mất tác dụng.
Lâm Nhã Đình gắt gao cau chặt mày , liếc mắt Thu Bình đang bên cạnh, trong mắt lóe lên một tia sắc bén.
Nhìn thấy tia sắc bén trong mắt Lâm Nhã Đình, Thu Bình lập tức trở nên khẩn trương, cũng quan tâm nhiều đến địa vị của Lam Hoành trong Y Sư Hiệp Hội nữa, vội vội vàng vàng : "Lam Hoành trưởng lão, tất cả bệnh hôm nay đều tuyển lựa nghiêm khắc, sàng lọc kỹ càng, thể nào xảy sai sót ! Người nhất định là bắt mạch lầm ! Hắn tuyệt đối thể nào là một khỏe mạnh !"
Sắc mặt của Lam Hoành chút kiên nhẫn, lạnh lùng quét mắt Thu Bình: " thế, là ngươi cảm thấy y thuật của kém cỏi, ngay cả việc một bệnh bệnh cũng chẩn đoán ?"
Không khí chung quanh vì câu hỏi của Lam Hoành mà lập tức trở nên tĩnh lặng.
Bất luận là tử của Y Sư Hiệp Hội, là y sư đến tham gia khảo nghiệm đều lựa chọn giữ thái độ trầm mặc lên tiếng. Bởi vì biến cố giữa chừng , bọn họ ai dự đoán , cho nên dám hành động phát ngôn tùy tiện.
"Lam Hoành trưởng lão!" Vinh lão cuối cùng cũng cảm thấy vững , liền thong thả xuống vị trí của , ha hả lớn mà : "chi bằng chúng cứ mời thêm các trưởng lão khác đến chẩn bệnh cho , cũng thể khiến cho những kẻ khác tâm phục khẩu phục!"
"Được!"
Lam Hoành gật gật đầu, đạm nhiên : " ! Đi mời các trưởng lão khác trong Y Sư Hiệp Hội đến đây! Cứ là việc cần bọn họ đến đưa phán quyết!"
"Dạ!"
Nghe , một tử Y Sư Hiệp Hội đài cao tức tốc rời ngay, bao lâu , ảnh của mấy vị trưởng lão trong Y Sư Hiệp Hội liền xuất hiện trong tầm mắt của tất cả ở đây.
Các vị trưởng lão khi Lam Hoành thuật đơn giản chuyện diễn , liền lục tục tiến lên bắt mạch cho tên thiếu niên , ngay cả sư phụ của Lâm Nhã Đình là La Phù cũng mặt trong hàng ngũ .
Rất nhanh bọn họ kết quả chẩn bệnh, Lâm Nhã Đình chạy nhanh đến bên cạnh La Phù ông bằng ánh mắt khẩn trương, khi thấy La Phù lắc lắc đầu, tâm cô liền như chìm xuồng đáy vực.