Trong phòng.
Ánh nến mờ nhạt bao phủ bộ căn phòng, lúc sáng lúc tối, phản chiếu ảnh một đôi tuấn nam mỹ nữ đang bên cửa sổ.
Hình ảnh hai sánh vai mà , trông khác gì một đôi thần tiên quyến lữ, cùng nắm tay mà ngắm trần thế phồn hoa.
"Vân Tiêu!"
Vân Lạc Phong khẽ hé môi mỏng, nhẹ nhàng gọi tên của nam nhân, nhưng hai chữ thốt thì nam nhân bỗng dưng cúi , hôn lên đôi môi .
Nụ hôn của Vân Tiêu, mang theo sự bá đạo, cùng với thở nam tính riêng biệt của , hòa quyện cùng thơm nhàn nhạt trong phòng, chui khoan mũi của Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong híp đôi mắt , nghiêm túc mà đánh giá nụ hôn của Vân Tiêu.
Cố Diệp Phi
Đây là thứ mấy Vân Tiêu chủ động hôn Vân Lạc Phong, đầu thì Vân Lạc Phong còn kinh ngạc, nhưng mãi thành thói quen lúc nào cũng .
Chẳng qua, so sánh với việc áp, thì Vân Lạc Phong càng thích là áp Vân Tiêu nhiều hơn.
"Bạch Túc nguy hiểm!"
Nam nhân buông lỏng con gái áp lên tường , nghiêm túc mà .
Vân Lạc Phong mỉm : "thì ?"
"Nàng..... Cách xa một chút!"
"Vân Tiêu, đang ghen ?"
Nam nhân bỗng chút hổ, nhưng biểu tình lập tức biến thành bá đạo. Thấy thế, ý mặt Vân Lạc Phong càng sâu hơn, đôi con ngươi như như mà chăm chú gương mặt nam nhân mặt.
Vân Tiêu thành thật gật gật đầu: "ừm!"
Vân Tiêu dừng một chút bổ sung thêm một câu: "ngoài , sợ xúc phạm đến nàng!"
"Vân Tiêu, yên tâm, luôn chừng mực!" Vân Lạc Phong nữa híp híp đôi mắt, tà khí, : "đối với Bạch Túc, nhất định sẽ cách xa một chút, nam nhân cho một cảm giác thoải mái!"
Cảm giác mà Bạch Túc mang cho Vân Lạc Phong cô khác biệt với Vân Tiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-641.html.]
Ở bên cạnh Vân Tiêu, cô thể yên tâm thả lỏng bản , cho dù một chút phòng , cô cũng nếu như bất cứ nguy hiểm nào, nam nhân nhất định sẽ liều bảo vệ cho cô.
Bạch Túc thì giống !
Chỉ cần Bạch Túc xuất hiện, Vân Lạc Phong cô liền cảm nhận ngay một cổ thở nguy hiểm. Cái loại nguy hiểm cô thời thời khắc khắc đều cẩn tâm phòng , dám nửa điểm lơ là.
"À ..." Vân Lạc Phong tựa hồ như nhớ gì đó, tiếp tục : " một chút về tình hình của mẫu !"
Vân Tiêu lâm trầm mặc, lâu mới : "bà .... Ở một nơi khác trong Vô Hồi Chi Sâm!"
Vô Hồi Chi Sâm, trải dài xuyên suốt đại lục.
Nơi mà Vân Lạc Phong sinh sống, chính là phía đông của Vô Hồi Chi Sâm. Còn về phía tây những gì...., bởi vì đến đó băng xuyên qua Vô Hồi Chi Sâm hung hiểm, cho nên mãi đến tận bây giờ cũng ai .
"Vân Tiêu, nếu lên đường tìm kiếm mẫu , sẽ đồng hành với !"
Vân Lạc Phong nâng tầm mắt lên, khuôn mặt lãnh khốc của Vân Tiêu mà .
"Được!" Vân Tiêu khẽ nhấp môi mỏng, đôi con ngươi thâm thúy phản chiếu ảnh ngược của Vân Lạc Phong: " nhiều năm từng gặp qua bà , cũng hiện tại bà trở thành một như thế nào, bất quá...."
Ánh mắt của Vân Tiêu, ngay khắc đặc biệt trở nên vô cùng kiên định.
"Bất quá, cho dù xảy chuyện gì, thì cũng vĩnh viễn về phía của nàng, cho dù nàng đối địch cùng trời!" Vân Tiêu ngừng , nghiêm túc với Vân Lạc Phong: "cho dù nàng đối địch cùng với ông trời, thì ông trời chính là kẻ địch của !"
Vân Lạc Phong nàng là mà Vân Tiêu yêu! Cho dù trả giá bằng cả sinh mạng, cũng nhất định bảo hộ cho nàng bình an!
Người mà nàng thích, sẽ nàng bảo vệ chu !
Kẻ địch của nàng, dù hy sinh cả tính mạng cũng sẽ giúp nàng diệt trừ!
"Vân Tiêu..... "
Vân Lạc Phong đột nhiên tiến lên hai bước, gắt gao đè lấy bả vai của Vân Tiêu, đem đẩy ngã xuống mặt đất xoay đè lên .
"Chi bằng..... Bây giờ chúng song tu, thấy thế nào?"
Tay Vân Lạc Phong khẽ vung lên, hắc bào của Vân Tiêu tức thì cô trút bỏ, tiếp theo thì tám khối cơ bụng mê liền đập ngay mắt của Vân Lạc Phong.