Nghe lời Trà Sữa , chuột hồng liền từ mặt đất bò dậy, hai chi chắp với , hướng về phía Vân Lạc Phong mà cúi một cái.
"Chủ nhân, nàng đang thể hiện sự cảm tạ đối với đó!" Trà Sữa xong thì liền chuột hồng: "đúng , còn hỏi tên của nàng là gì?"
"Chít chít"
"Manh Manh! Cái tên cũng đáng yêu giống như nàng , thế, nhà nàng ở chỗ nào?"
"Chít chít."
(*manh nghĩa là dễ thương, đáng yêu)
Cố Diệp Phi
_____
Vân Lạc Phong hóa đá.
Trà Sữa .... Bản lĩnh trêu chọc con gái nhà cũng thật thuần thục! Mới đó mà tên tuổi nhà cửa của ... À , của chuột đều hỏi hết . Từ khi nào mà nó học chiêu thế ?
"Chủ nhân!"
Sau khi Trà Sữa hỏi thăm kỹ càng sai biệt lắm thì liền sang Vân Lạc Phong, lúc tỏ chút ngượng ngùng mà : "chúng thể đưa Manh Manh về nhà ? Ta thật sự yên tâm về nàng cho lắm!"
"Cũng !"
Vân Lạc Phong gật gật đầu, cô đến Vô Hồi Đại Lục, cũng cần vội vã nhất thời.
Huống chi, hiện tại chuyện gì quan trọng hơn chuyện tìm tức phụ cho Trà Sữa nhà .
"Chủ nhân, Trà Sữa thật quá yêu !"
Trong lòng Trà Sữa vui vẻ, lập tức nhào về phía Vân Lạc Phong, nhưng nó còn đến gần Vân Lạc Phong thì một bàn tay to lớn chụp lấy ném ngược trở về.
Vân Tiêu duỗi tay kéo Vân Lạc Phong lòng, b.ắ.n ánh mắt cảnh cáo về phía Trà Sữa, ý vị trong cái ánh mắt là gì thì cần cũng đủ hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-680.html.]
Trà Sữa là ủy khuất tội nghiệp, nhưng nó dám ngỗ nghịch với Vân Tiêu, chỉ thể khập khà khập khiễng về phía của Manh Manh.
"Manh Manh, nàng dẫn đường , chúng đưa nàng về nhà!"
______
Tầm Kim Thử, thực lực là mạnh, tại cái nơi đầy rẫy nguy hiểm như trong Vô Hồi Chi Sâm , loài Tầm Kim Thử càng khó tự bảo vệ bản . Cho nên, vì sinh tồn, thường thường Tầm Kim Thử sẽ đào một cái hang sâu, khi hơn cả trăm thước để mà sinh sống.
Thời khắc , bên mặt đất, một tòa lâu đài đang an tĩnh tọa lạc tại đây.
Hai con Tầm Kim Thử thủ vệ thấy Manh Manh xuất hiện, hai mắt chúng nó liền sáng lên, lập tức phóng nhanh trong lâu đài mà thông báo, bao lâu , một con Tầm Kim Thử đầu đội vương miện hoàng hậu, dẫn theo một đám Tầm Kim Thử ở phía từ trong lâu đài .
"Manh Manh, đứa trẻ của , con thật sự là hù c.h.ế.t mẫu hậu !"
Chuột hậu đến bên cạnh Manh Manh, ôm chặt lấy nó, hai hàng nước mắt cũng theo đó mà chảy xuôi xuống, mang theo niềm hân hoan vui sướng.
Không Manh Manh và chuột hậu gì với , mà lát chuột hậu tiến tới mặt Vân Lạc Phong, khom lưng xuống thật sâu mà : "cảm tạ hai vị nhân loại, còn cả tiểu Tầm Kim Thử cứu giúp, nếu thì đứa nữ nhi hiểu chuyện của thành thức ăn cho linh thú khác mất . Không các vị đây thể bớt chút thời gian mà nán giây lát, để mở tiệc thiết đãi, xem như là đa tạ ân cứu mạng?"
Đáy mắt Vân Lạc Phong chợt lóe lên một tia sáng, khóe môi gợi lên một độ cong: "cũng !"
Chuột hậu liền nở nụ : " lập tức sai thần dân Tầm Kim Thử chuẩn yến tiệc, các vị xin mời lui xuống nghỉ ngơi một lát, đợi yến hội bắt đầu, sẽ phái Tầm Kim Thử hộ vệ đến mời các vị!"
Dứt lời, chuột hậu liền sai Tầm Kim Thử trong tộc đưa mấy Vân Lạc Phong xuống nghỉ ngơi, kế tiếp, bà liền bận rộn chuẩn yến hội tối nay.
Vân Tiêu theo bên cạnh Vân Lạc Phong, dùng âm thanh chỉ hai mà : "nàng lưu , là còn nguyên do gì khác nữa ?"
Lấy hiểu của Vân Tiêu đối với Vân Lạc Phong, nếu Vân Lạc Phong phát hiện cái gì đó, thì tuyệt đối cô sẽ lãng phí thời gian ở nơi .
Nghe , Vân Lạc Phong liền khẽ gật đầu: "Tầm Kim Thử đột phá thực lực khó khăn! Cần tiêu hao nhiều thảo dược, dược liệu. Tuy nhiên, phát hiện nhiều cư dân trong tộc chuột, nhiều con đạt tới cấp bậc Trung Linh Giả, còn một bộ phận đạt tới cả Cao Linh Giả!"
Thực lực như thế đối với khác mà là mạnh, nhưng mà, đối với Tầm Kim Thử thì là một khái niệm khác . Lấy tốc độ tu luyện của Tầm Kim Thử, nếu như những dược liệu thảo dược lâu năm phụ trợ cho chúng hấp thu, thì cả đời của chúng cũng chỉ thể yên tại cảnh giới Sơ Linh Giả!
"Đương nhiên đây là nguyên nhân chính khiến lưu . Suy cho cùng thì nơi cũng là Vô Hồi Chi Sâm, lẽ là do tộc chuột may mắn, phát hiện nhiều dược liệu trân quý. Huống chi loài Tầm Kim Thử còn nổi danh bởi nhờ khứu giác nhanh nhạy, nhiều dược liệu ở xa mà chúng cũng thể ngửi thấy !"