"Thật ?" Vân Lạc Phong như như mà hỏi.
" , chính là như !"
Long Phi lau lớp mồ hôi trán, trả lời bằng ngữ khí khá yếu ớt.
"Vấn đề tạm thời truy vấn ngươi nữa. Ta hỏi thêm ngươi một chuyện, sư phụ của ngươi là phương nào?"
Vân Lạc Phong cô còn nhớ, lúc Long Phi đến Thiên gia hình như là để trút giận cho sư phụ của .
mà, nếu như sư phụ của là của Vô Hồi Đại Lục, thực lực tất nhiên là ở Thiên gia.
Nếu , tại sư phụ của tự báo thù?
"Sư phụ của .... Bà cho phép !"
Buồn !
Sao Long Phi thể cho Vân Lạc Phong sư phụ chính mà mà Thiên Nhai luôn tìm kiếm?
Nếu Vân Lạc Phong mà , thì chắc chắn bao lâu Thiên Nhai cùng sẽ nơi ở của sư phụ nhà . Lỡ như sư phụ gặp Thiên Nhai khăng khăng một mực theo Thiên Nhai, những kẻ chịu để yên cho sư phụ?
Cho nên, tuyệt đối thể !
Có đánh c.h.ế.t cũng phép mở miệng!
Cố Diệp Phi
"Ngươi thật sự chịu ?" Vân Lạc Phong cong môi hỏi.
"Không !"
Long Phi mím chặt môi, bày thái độ thấy c.h.ế.t sờn.*
(*Sờn trong từ sờn lòng: nghĩa là nản chí, nản lòng, bỏ cuộc. Chắc từng hoặc là qua cụm từ sờn lòng đúng . Không sờn lòng = sợ, lùi bước, nản lòng,....)
"Được, hỏi nữa!"
"À.... Hả?"
Người ý gì đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-689.html.]
Dựa theo tính cách của một bình thường mà , khi gặp tình huống thế đều sống c.h.ế.t truy hỏi cho đến cùng ? Sao tự nhiên hỏi nữa ?
"Chủ tử, thật sự hỏi nữa ?" Long Phi chút rối rắm.
Vân Lạc Phong nhướng đầu mày: "ngươi gặn hỏi đến cùng ?, ngươi lập tức cho sư phụ của ngươi là ai? Nếu như ngươi chịu , sẽ treo ngươi lên cây mà đánh!"
"Vẫn... Vẫn là đừng hỏi nữa thì hơn!"
Đến bây giờ Long Phi mới ngộ một chân lý, nhất là nên ít vài câu, nếu , khi nào chọc cái tính khí thất thường của nữ nhân .
Đột nhiên, một cơn gió bình thường chút nào từ phía Vân Lạc Phong thổi tới, mắt thấy váy áo của sắp gió thổi bay lên, Vân Lạc Phong liền nhanh tay đè góc váy của , trong mắt cũng xẹt ngay lên một đạo tà quang.
"Chặc chặc, thật đáng tiếc, chỉ chút xíu nữa thôi là thấy !" một giọng hữu lực mười phần từ phía Vân Lạc Phong vang lên, còn mang theo một chút tiếc hận nữa: "phản ứng của tiểu nha đầu cũng thật nhanh nhẹn, bằng thì đắc thủ ."
Sắc mặt của Vân Lạc Phong tối sầm xuống.
Tuy nhiên, sắc mặt Long Phi còn đen hơn cả cô.
Còn đợi Vân Lạc Phong động thủ, thì Long Phi phẫn nộ mà quát lên: "sư thúc! Người chút liêm sỉ nào nữa ? Suốt ngày cứ những hành vi đáng khinh như thế mãi là ? Người cần thể diện nhưng mà sư điệt của là con đây cần! Nếu còn như nữa, con sẽ lập tức trở về méc với sư phụ!"
Sư thúc?
Sắc mặt Vân Lạc Phong càng đen hơn : "Long Phi, thật sự là sư thúc của ngươi?"
"Ta thừa nhận!" Long Phi hừ hừ: "nếu thể, hy vọng cả đời của từng quen tên gia hỏa đáng khinh bỉ !"
"Tên tiểu tử thúi nhà ngươi!"
Nâm nhân trung niên gọi là sư thúc của Long Phi tức giận tát một cái lên đầu của Long Phi, trợn trừng mắt mà : "ngươi còn cái gì là tôn sư trọng đạo nữa hả? Ta gì cũng là sư thúc của ngươi, ngươi dám chuyện với sư thúc của như thế đó hả?"
"Tôn sư trọng đạo? Thúc đáng cho con tôn sư trọng đạo ?"
Long Phi bĩu môi: " xem mỗi ngày những hành vi gì? Suốt ngày lén váy nữ nhân!Nếu thì cũng trộm áo yếm của quả phụ! Ngay cả bé gái nhà tắm rửa mà cũng tha! Càng đáng hận hơn chính là, cái loại đáng khinh là sư thúc của ! Ta rốt cuộc là tạo nghiệt mấy đời chứ?"
Tựa hồ cảm nhận ánh mắt của qua đường đang về phía , nam nhân trung niên chút thấy ngượng ngùng, hận thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Sau khi nam nhân trung niên hung hăng cho Long Phi một cái trừng mắt, liền sang Vân Lạc Phong: "cho mượn váy của ngươi trốn một lát!"
Đối với yêu cầu , Vân Lạc Phong trực tiếp cho một chữ: "CÚT!"