Cái tên gia hỏa , mở miệng những chuyện đen tối mờ ám mà gương mặt nghiêm trang, thái độ còn đường đường chính chính như thế nữa chứ!
Lâm Nhược Hân cố gắng chống đỡ từ mặt đất đừng lên, nhưng còn đợi cô thành công dậy thì Vân Tiêu b.ắ.n một ánh mắt lãnh khốc qua.
Vì thế, Lâm Nhược Hân còn thẳng hai gối thì lưng như một ngọn núi nặng nề đè xuống, cô ngay lập tức quỳ rạp xuống một nữa.
"Người của phủ thành chủ cô cưỡng gian , tại ngươi tức giận?"
"Tại giận?"
Đây là câu đầu tiên Vân Tiêu với Lâm Nhược Hân, nhưng cũng đồng thời đẩy cô hố băng vạn năm.
Nam nhân thật sự yêu ả như ? Thậm chí thể so đo chuyện xảy giữa ả và nam nhân khác?
Lâm Nhược Hân , sở dĩ Vân Tiêu tức giận vì rộng lượng, mà là bởi vì hai chữ...
Hai chữ gọi là..... tín nhiệm!
Hiển nhiên, ý nghĩa của hai chữ sâu sắc vô cùng! Chỉ dựa tư duy như Lâm Nhược Hân thì suốt đời cô cũng thể hiểu .
Dưới khí đang căng thẳng như dây đàn thế , bỗng nhiên một giọng mềm mại non nớt vang lên.
"Mẫu , phụ , hai chuyện xong ? Nếu xong thì để mẫu tiếp tục kể chuyện cho con !"
Toàn bộ lều trại tức khắc liền trở nên im lặng như tờ....
Mọi đầu về nơi phát âm thanh, thì liền thấy ngay một đứa bé trai xốc chăn , khuôn mặt bầu bĩnh tròn trịa trắng mịn như điêu khắc từ ngọc, hai mắt sang ngời đáng yêu chứa đầy vẻ ngây thơ, giọng vô cùng mềm mại: "con buồn ngủ, chờ mẫu kể chuyện cho con xong thì con ngủ ..."
Hài tử?
Trong lều ..... Lại hài tử?
Hơn nữa, đứa bé còn gọi Vân Lạc Phong là mẫu ?
Tất cả đang mặt ở đây đều ngẩn ngơ đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-708.html.]
Nam tử trẻ tuổi cũng sửng , lúc đây, giường rõ ràng là chỉ một Vân Lạc Phong, đứa bé xuất hiện ở đây từ bao giờ chứ?
Vả , suốt cả ngày hôm nay bọn họ lên đường cùng với , nào thấy Vân Lạc Phong dẫn theo đứa bé nào .
"Thúc thúc, vẫn còn ?" Tiểu Mạch bĩu môi, tên nam tử trẻ tuổi mà : "thúc đây quấy rầy mẫu kể chuyện cho , vẫn còn tính sổ với thúc, thúc thể bám lấy mẫu của buông như chứ? Bây giờ còn kéo theo nhiều như đến đây để ức h.i.ế.p mẫu của ?"
Đi ?
Tên tự lều của vị cô nương ?
Không bản túm lấy lôi ?
Cố Diệp Phi
"Vị tiểu bằng hữu , ngươi là tự đây ?"
Trong những ở đây, tất cả đều là chung một bọn với phủ thành chủ, sở dĩ bọn họ về phía Lâm Nguyên chẳng qua là bởi vì đó ở cổng thành lời lẽ của Lâm Nguyên cảm hóa, vì , hiện tại Tiểu Mạch như , liền nhịn mà đem nghi vấn trong lòng hỏi .
" !" Tiểu Mạch chớp chớp đôi mắt to tròn của : " vị thúc thúc đó đây cởi y phục của mẫu , kết quả là mẫu đánh một trận, đó cũng là tại vị thúc thúc tự xé y phục ."
"Ngươi nó là tự xé y phục của ?"
" a~!" Tiểu Mạch nghiêng nghiêng đầu nhỏ của sang một bên: " còn nhỏ nên vị thúc thúc cái gì. Thúc thúc, thúc thể cho vị thúc thúc cái gì ?"
Nhỏ?
Nghe một chữ , khóe mi Vân Lạc Phong bất giác run rẩy thôi!
Gia hỏa Tiểu Mạch sống ít nhất cũng mấy ngàn năm, bây giờ mở miệng bản còn nhỏ?
Tuy trong lòng nghĩ , nhưng Vân Lạc Phong vạch trần Tiểu Mạch, chỉ khoanh tay lạnh đó mà một màn kịch mắt.
Mọi đầu tiên là ngẩn , đó thì động tác nhất trí xoay đầu về phía tên nam tử trẻ tuổi .
Trong những ở đây, ít cha ! Dù bình thường họ cẩu thả thế nào nữa, cũng tuyệt đối bao giờ chuyện cưỡng gian mặt hài tử của .
"Tiểu bằng hữu, thúc thúc vẫn còn vài thắc mắc hỏi con. Suốt cả ngày hôm nay tại thúc thúc từng thấy con, mà bây giờ con xuất hiện ở đây?"