"Sư phụ, chủ tử, tới giúp các một tay!"
Sắc mặt Long Phi tái nhợt, định lao lên, thì Kiếp Phù Dung nâng tay lên, xuất một chưởng đánh Long Phi lui ngược về vị trí cũ, lạnh giọng quát: "!"
Long Phi đánh té ngã xuống đất, chỉ thể trơ mắt cả ba hút trong hắc động.
"Chủ tử! Sư phụ!"
Rất lâu đó, một tiếng hét lớn vang lên chấn động cả bầu trời, cho chim chóc đang nghỉ ngơi các nhành cây đều bay lên tán loạn.
Sau khi mấy Vân Lạc Phong rơi hết xuống hắc động, miệng hang liền lấy tốc độ nhanh nhất mà khép kín , mặt đất trở nên bằng phẳng như cũ, giống như là xảy bất cứ chuyện gì cả.
"Ha ha.." nam nhân mặc trường bào màu xám âm lãnh vang hai tiếng, cả suy yếu phủ phục mặt đất, m.á.u từ miệng cứ ngừng tuôn : "các ngươi để cho sống , thì cũng sẽ cho các ngươi tồn tại đời!"
Ngọn lửa âm u màu lục vẫn tiếp tục thiêu đốt , tựa như là đang từ từ rút cạn sinh mệnh của .
Vừa nãy sử dụng cấm thuật, nên cơ thể càng suy yếu hơn gấp mười , bây giờ ngay cả sức nhấc ngón tay lên thôi mà cũng .
Long Phi từ mặt đất lên, về phía nam nhân mặc trường bào màu xám.
Cố Diệp Phi
Ngọn lửa màu lục thiêu đốt nam nhân mặc trường bào màu xám giống như là ý thức , cứ để mặc Long Phi xuyên qua mà hề tổn thương đến Long Phi mảy may.
"Nói, ngươi đưa mấy bọn họ đến nơi nào?"
Trên trán Long Phi nổi đầy gân xanh, túm lấy cổ áo tên nam nhân mặc trường bào màu xám , phẫn nộ hỏi.
Nam nhân mặc trường bào màu xám phun thêm một ngụm máu, mở miệng lạnh: "ngàn trượng lòng đất, dù bọn chúng bản lĩnh bằng trời cũng thể nào thoát !"
Nếu chết, nhất định kéo theo mấy cái đệm lưng!
"Khốn kiếp!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-736.html.]
Long Phi đá một cước bụng nam nhân mặc trường bào màu xám, hai mắt ngập tràn sát ý: "lập tức thả bọn họ cho , nếu , sẽ khiến cho ngươi sống bằng chết!"
Nam nhân mặc trường bào màu xám lạnh, từ từ nhắm hai mắt , để mặc cho Long Phi tùy ý đánh đá lên .
"Long Phi!" Tô Tranh kêu lên một tiếng, tới giữ chặt lấy Long Phi, cau mày mà : "hiện tại đánh thế nào cũng vô dụng, việc cấp bách mắt là nghĩ cách cứu mấy bọn họ , còn về việc trừng trị ..... Đợi khi chúng cứu bọn họ giải quyết cũng muộn!"
Long Phi dừng động tác, hung hăng trừng mắt nam nhân mặc trường bào màu xám: "ngươi đừng hòng mà chạy trốn, nếu đem ngươi nghiền nát thành tro, thề !"
Lời của Long Phi dứt, thì từ phía bỗng truyền tới một giọng mang đầy vẻ khinh miệt.
"Ta sớm , ác nhân tất ác báo! Hiện tại, quả báo tới , rơi kết cục c.h.ế.t đất chôn!"
Lâm Nguyên lạnh về phía hai Long Phi và Tô Tranh.
Từ lúc bắt đầu đến giờ, mà Lâm Nguyên sợ là Vân Tiêu, những còn ông vốn để mắt. Hiện tại Vân Tiêu còn ở chỗ , ông cũng cần e ngại cố kỵ điều gì nữa.
Long Phi chuyển tầm mắt lên Lâm Nguyên: "ngươi mới cái gì?"
"Ta rõ ràng mà! Loại giống như bọn họ vốn dĩ là đáng chết! Hiện tại kết cục như , chẳng qua là báo ứng mà thôi!"
Nhớ bao nhiêu thảo dược đường đều Vân Lạc Phong đốt sạch, Lâm Nguyên tức giận đến phát run, hận thể lập tức đem đối phương bâm thành ngàn mảnh.
Giữa lúc Long Phi vì tức giận mà thấy khó thở, Tô Tranh đột ngột tiến lên hai bước, ánh mắt sắc bén chằm chằm Lâm Nguyên.
"Ngươi cho rằng hiện giờ ở đây còn nào thể gì ngươi, cho nên ngươi mới to gan càn rỡ như ?"
Hai mắt Lâm Nguyên chợt lạnh xuống.
Ông quên, lúc nãy Long Phi gọi Kiếp Phù Dung là sư phụ, như , nam nhân chính là sư của Kiếp Phù Dung.
Nghĩ đến Kiếp Phù Dung mà dám ở lưng ông tiếp xúc với một nam nhân khác, trong lòng ông liền cảm thấy thoải mái, ngữ khí lúc càng thêm khó .