Trong lòng Quân Phượng Linh vô cùng giận dữ, đánh một chưởng cái bàn vỡ đôi, tiếp theo, bà lóe lên một cái phóng tới mặt nam nhân trung niên , trong mắt phượng lúc ngập tràn sát ý.
Tuy nhiên, một ảnh khác nhanh hơn Quân Phượng Linh một bước, hai bước thì tới mặt nam nhân trung niên , giơ chân mà đá lên một cước thật mạnh.
Dưới cơn đau đớn kịch liệt, nam nhân trung niên hét lên một tiếng thảm thiết.
"Con hoang? Ta bây giờ lập tức khiến cho ngươi ngay cả con hoang cũng sinh !"
Thần sắc Vân Lạc Phong tùy tiện, khóe môi cong lên. Dám sỉ nhục Vân Tiêu là nghiệt chủng? Vậy thì ngay cả nghiệt chủng ngươi cũng đừng hòng sinh !
"Nha đầu thúi! Ngươi cứ chờ đó cho !" nam nhân trung niên cắn chặt răng, hung hăng mà trừng mắt Vân Lạc Phong, đó chuyển tầm mắt lên phu thê Diệp Cảnh Thần: "đại thiếu gia, thiếu phu nhân, chẳng lẽ hai các nghĩ cho một lời giải thích ? Ta gì cũng là do nhị thiếu gia phái tới!"
Diệp Cảnh Thần đưa nắm tay lên miệng ho khan hai tiếng, : " xảy chuyện gì? Tại thấy gì cả? Thê tử, nàng thấy gì ?"
Quân Phượng Linh thu hồi sát khí , lúc đang nghẹn : " thấy Diệp Nhiên tự vững, trượt chân một cái, ai ngờ xui xẻo trúng ngay cột, dập hỏng mất mệnh căn nam nhân của !"
(**nguyên văn cover là đ.â.m trứng đau, thô tục với hiện đại quá nên Sa sửa 😊)
Nam nhân trung niên gọi là Diệp Nhiên tức đến suýt nữa là phát điên lên.
là một nhà vô sỉ mà, thể mở to mắt mà dối như thế!
"Tốt! Rất ! Ta nhất định sẽ đem hết những chuyện bẩm báo với nhị thiếu gia!" khuôn mặt Diệp Nhiên đầy vẻ hung tợn, cắn chặt răng, một tay ôm lấy mệnh căn của , vì đau mà trán ngừng tuôn mồ hôi lạnh.
"Đợi một chút!"
Mắt thấy Diệp Nhiên xoay , Vân Lạc Phong bỗng quát lạnh một tiếng, tức thì cho Diệp Nhiên .
"Ngươi còn gì?" Diệp Nhiên , Vân Lạc Phong đầy dữ tợn.
Vân Lạc Phong tà khí: "quy cũ của Diệp gia chính là cho phép một hạ nhân thể hô to gọi nhỏ với chủ tử như thế ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-808.html.]
Diệp Nhiên ngẩn , những năm gần đây theo nhị thiếu gia tác oai tác phúc, sớm quên mất phận đại thiếu gia của Diệp Cảnh Thần từ lâu .
"Ta... Chủ tử của là nhị thiếu gia!" mồ hôi lạnh trán Diệp Nhiên càng tuôn nhiều hơn, nhưng vẫn cố cưỡng từ đoạt lý mà .
"Ngươi họ Diệp!" Vân Lạc Phong hất cao khuôn mặt tràn đầy ngạo khí như quân lâm thiên hạ, giọng điệu chẳng chút khoan dung: "nếu ngươi mang họ Diệp, thì ngươi chính là một con ch.ó của Diệp gia! Thế mà ngươi dám chẳng để chủ nhân mắt!"
"Vậy... Vậy ngươi thế nào?"
"Quỳ xuống tạ tội!"
Lời Vân Lạc Phong lạnh nhạt chút lưu tình, cả Diệp Nhiên run lên.
"Tạ tội? Không bao giờ! Ta chỉ công nhận một nhị thiếu gia! Những khác... Đừng mơ!"
Bốp!!!
Lời của Diệp Nhiên xong, chân của Vân Lạc Phong liền đá tới, đem cả đá bay ngoài, đập thật mạnh lên vách tường, xương sườn hình như cũng gãy mấy cái, khiến đau đớn thôi.
"Tạ tội ?"
Vân Lạc Phong bước tới mặt Diệp Nhiên, từ cao lạnh lùng xuống.
"Ta ...."
Diệp Nhiên còn kịp hết câu, Vân Lạc Phong một nữa giơ chân lên, đạp thật mạnh xuống lòng n.g.ự.c , khiến cho Diệp Nhiên hộc liền một ba ngụm máu, sắc mặt tái nhợt.
Cố Diệp Phi
Lần , Vân Lạc Phong hỏi lời vô nghĩa, trực tiếp xách cổ lên, ấn mạnh xuống đất, cho quỳ mặt phu thê Diệp Cảnh Thần.
Diệp Nhiên nếu còn tạ tội, thì đừng hòng rời khỏi đây. Cho nên liền khấu đầu ngay, giọng còn mang theo sự hoảng sợ: "đại thiếu gia, thiếu phu nhân, là của tiểu nhân! Tiểu nhân nên ỷ thế h.i.ế.p , cầu xin nhị vị tha cho tiểu nhân một , tiểu nhân sẽ lập tức cút về Diệp gia, từ nay về dám mạo phạm đại thiếu gia cùng thiếu phu nhân nữa!"
Chương trướcChương tiếp