Diệp Thiên Vấn tay cầm quạt xếp, ngẩng mặt: "Phụ xin yên tâm, nhi tử là kẻ ham mê mỹ sắc, con tự bản cần là cái gì! Con chỉ là cảm thán một tên tạp chủng vô dụng mà cũng thích. Con , đứa con hoang chính vì thể tu luyện cho nên mới trục xuất khỏi gia tộc!"
Một tên tạp chủng phế vật, xứng mỹ nhân quỳ bên gồi hầu hạ? Chỉ hạng nữ nhân thô bỉ xí, mới xứng đôi với thôi!
Diệp Cảnh Huyền hài lòng gật gật đầu: "thám tử Diệp gia báo tin, Giang Mộng Dao công chúa trở về , lát nữa con tìm công chúa ! Ngoài , còn hoàng hậu nương nương bệnh nặng, Mộng Dao công chúa rời chính là vì tìm kiếm dược liệu để trị bệnh cho hoàng hậu. Diệp gia chúng một cây Huyết Nhân Sâm ngàn năm, con cầm lấy đưa cho công chúa !"
"Dạ, phụ !"
Diệp Thiên Vấn cúi đầu, cung kính .
_______
Sau khi Diệp Thiên Vấn khỏi Diệp gia bao lâu, thì từ đại môn bỗng truyền tới từng trận âm thanh ồn ào, loáng thoáng trong đó, còn thể thấy giọng trầm thấp của Diệp Cảnh Thần.
Sắc mặt Diệp Cảnh Huyền trầm xuống, nụ mỉm bên môi âm trầm đến đáng sợ, ông chần chừ quá lâu cất bước rời khỏi chính sảnh, thẳng hướng đại môn.
Trong đình viện, đáy mắt Diệp Cảnh Thần đang ẩn ẩn cơn giận ngút trời, mắt lạnh Diệp Cảnh Huyền đang bước từ chính sảnh, lạnh giọng quát: "Diệp Cảnh Huyền, ngươi là ý gì hả? Hạ lệnh cho bước cửa? Đừng quên, là đại ca của ngươi!"
Mấy năm , Diệp Cảnh Thần ông vì cầu bình an, nên mới nén giận rời khỏi Diệp gia.
Cố Diệp Phi
Lần , ông tuyệt đối sẽ dễ dàng từ bỏ những thứ thuộc về ông!
Của ông, ông nhất định lấy tất cả!
Diệp Cảnh Huyền âm hiểm: "đại ca, hiểu lầm ? Ta hạ lệnh cho cửa! Chắc là quên , mấy năm là do tự , cả đời sẽ bước chân Diệp gia! Hiện giờ hộ vệ của Diệp gia chẳng qua là đang theo lời nắm đó của mà thôi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-816.html.]
Ngụ ý, cự tuyệt Diệp Cảnh Thần ngoài cửa là Diệp Cảnh Huyền ông , mà là chính bản Diệp Cảnh Thần.
Diệp Cảnh Thần lạnh giọng : " vì nguyên nhân gì mà rời khỏi Diệp gia, chẳng lẽ ngươi ? Nếu các ngươi liên tục khinh thường nhục mạ Quân nhi, chứ?"
"Đại ca, cùng đại tẩu trở về, tất nhiên là ý kiến gì cả, chẳng qua....." Diệp Cảnh Huyền quét mắt Vân Lạc Phong và Vân Tiêu đang bên cạnh Quân Phượng Linh, khóe môi khẽ cong lên nụ khoái trá: "hai kẻ là Diệp gia chúng , bọn chúng tư cách bước chân Diệp gia!"
Vân Lạc Phong cong môi nhạt, nụ chứa đầy ý vị lười biếng mà tà khí, trong đôi mắt đen nhánh là một mảnh thanh minh sáng tỏ.
"Diệp Cảnh Thần là cha chồng của , Quân Phượng Linh là chồng của , và Vân Tiêu tại thể bước chân Diệp gia?"
"Ha ha!" Diệp Cảnh Huyền phát một tiếng lớn tràn đầy châm chọc: " ai mà tên tạp chủng là do Quân Phượng Linh và nam nhân bên ngoài sinh , Diệp gia chúng tuyệt đối dung chứa thứ tạp chủng , các ngươi vẫn là mau mau cút !"
"HỎA HỎA!"
Con ngươi Vân Lạc Phong tối sầm , lạnh giọng quát lớn.
Nháy mắt, một tiểu cô nương một hồng y đỏ như lửa từ đột ngột xuất hiện, ảnh của cô bé xông tới mặt Diệp Cảnh Huyền nhanh như chớp, tiếp đó thì một tiếng chát vang lên thật to, bàn tay nhỏ nhắn giáng một cái tát thật mạnh lên mặt Diệp Cảnh Huyền.
Diệp Cảnh Huyền ngây ngốc tại chỗ, tốc độ của tiểu cô nương quá nhanh, ông căn bản là tài nào phản ứng kịp.
Chờ khi Diệp Cảnh Huyền vất vả lắm mới thể hồi thần trở , thì tức khắc hai mắt lên bừng lên lửa giận: "ngươi thật to gan, dám động thủ với ? Diệp Cảnh Thần, lấy phận thiếu chủ Diệp gia lệnh cho ngươi, lập tức bắt con nha đầu thúi cho !"
Diệp Cảnh Thần ngược chỉ đó mà lạnh lùng , hề ý nhúc nhích dù chỉ là đầu ngón tay.
"Được! Được lắm!" hai mắt Diệp Cảnh Huyền lóe lên từng tia sáng lạnh, lạnh giọng phân phó: " ! Mau bắt tên tội nhân phản bội Diệp gia cho !"