Đại tiểu thư ăn chơi trác tán - Chương 879

Cập nhật lúc: 2025-03-10 04:07:46
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vân Tiêu trả lời câu hỏi của Diệp Cảnh Huyền.

Thậm chí, cả một cái liếc mắt cũng thèm cho ông .

Trong hai con ngươi sâu hút lãnh khốc của Vân Tiêu chỉ bóng dáng của mỗi Vân Lạc Phong. Nhìn khắp thiên hạ, cũng chỉ một cô với lọt mắt .

"Ngươi là ai?" khuôn mặt của nam nhân mặc trường bào màu xanh đen trở nên ngưng trọng.

Không tại , nhưng tên tiểu tử lãnh khốc mặt cho một loại cảm giác nguy hiểm.

Cái loại cảm giác , giống như là một bàn tay vươn từ địa ngục, đem kéo cái địa phương sâu thấy đáy .

"Ngươi g.i.ế.c nàng?"

Đôi mắt sâu thẳm của Vân Tiêu lúc mới chuyển hướng về phía tên nam nhân mặc trường bào màu xanh đen , nâng tay lên: "Kẻ vọng tưởng thương tổn nàng, đều đáng chết!"

Cho dù tên nam nhân mặt chỉ là ý nghĩ đó, vẫn còn hành động gì, nhưng đối với Vân Tiêu mà , cách nào chịu đựng bất cứ kẻ nào lấy mạng của Vân Lạc Phong!

Cho dù chỉ là một cái ý tưởng, cũng !

Diệp Cảnh Huyền vốn dĩ là mở miệng chế nhạo một phen, rằng tên phế vật như Vân Tiêu cho là ai chứ? Còn dám kiêu ngạo cuồng vọng như thế? Hắn lấy năng lực gì để mà g.i.ế.c ?

Tuy nhiên, tiếng của Diệp Cảnh Huyền còn kịp phát , thì một màn kế tiếp dọa cho choáng váng.

Chỉ thấy một cổ lực lượng cường hãn đột nhiên bộc phát, thở lãnh khốc ầm ầm đánh tới, nháy mắt bao phủ bộ hoàng cung.

Cùng lúc đó, nam nhân giống như là một thứ gì đó đ.â.m xuyên qua, phụt một tiếng phun một ngụm m.á.u tươi, bước chân lảo đảo, đó hề báo mà đột ngột nửa quỳ mặt đất, sắc mặt là một mảnh trắng bệch.

"Thánh linh giả?"

Đôi mắt nam nhân dần dần hiện một đạo hoảng sợ: "Thánh Linh Giả, ngươi cư nhiên là Thánh Linh Giả?"

Giọng nam nhân mang theo sự bén nhọn, vang vọng khắp bộ hậu cung .

Sau khi thấy Vân Tiêu tay, Diệp Cảnh Huyền sớm dọa cho choáng váng, hiện giờ thêm một câu như thế, ông dứt khoát quyết định hôn mê bất tỉnh....

So với khác, thì tên nam nhân mặc trường bào màu xanh đen càng hoảng sợ hơn.

Hắn đột phá đến cảnh giới Tôn Linh Giả cao giai, thể trong vòng một chiêu mà đánh bại , nếu Thánh Linh Giả thì là gì đây?

Ánh mắt Giang Mộng Dao lộ một mạc phức tạp, trừ đến nay, cô luôn cho rằng ở trong Thiên Vân Quốc , chính là ưu tú nhất trong những trẻ tuổi! Tuy nhiên, mới xuất hiện một cái Vân Lạc Phong thể trị khỏi bệnh cho hoàng hậu, hiện giờ xuất hiện thêm một tên Vân Tiêu thực lực cường đại như thế ....

Hai sinh là để đập nát tự tôn của cô , cũng cho nội tâm cô ghen ghét đến phát cuồng.

"Ha ha..." nam nhân lạnh hai tiếng, chống đỡ từ mặt đất bò dậy, bên trong đáy mắt là sự trào phúng: "Cẩu hoàng đế, thật ngờ tới, ngươi còn thể tìm một như tới để cứu ngươi, thật sự là ông trời mắt mà! Một đôi cẩu nam nữ các ngươi đủ chuyện , ai cũng thể g.i.ế.c các ngươi! Rồi một ngày nào đó, nhất định sẽ trời hành đạo, loại trừ các ngươi!"

Sắc mặt hoàng đế trầm xuống: "Đồng Quý Phi mưu hại hoàng hậu, tội đáng c.h.ế.t vạn ! Trẫm bảo vệ hoàng hậu, từng sai!"

"Nếu Đồng nhi thật sự mưu hại hoàng hậu, thì chứng minh là do hoàng hậu đáng chết!" nam nhân lâm trạng thái điên cuồng, hai mắt đỏ bừng lên: "Ả cướp địa vị của Đồng nhi, đoạt tất cả vinh quang thuộc về Đồng nhi, vốn dĩ là đáng chết! Còn cả ngươi, ngươi là một cẩu hoàng đế!"

Nam nhân đem tầm mắt chuyển lên hoàng đế, nghiến răng nghiến lợi mà : "Có một nữ tử như Đồng nhi mà ngươi cần, cố tình sủng ái một ả đố phụ! Ngươi là hoàng đế, vốn là nên lâm hạnh phi tần trong hậu cung, tại ngươi đối xử với Đồng nhi như thế? Nếu ngươi phụ lòng, Đồng nhi cũng sẽ chết!"

Nhìn nam nhân điên cuồng như thế, hoàng đế thở dài một tiếng: "Chuyện xác thật là trẫm sai!"

Nghe lời của hoàng đế, sắc mặt của nam nhân thật hơn nhiều, ai ngờ vui bao lâu thì hoàng đế tiếp: "Trẫm nên nạp nhiều phi tử như , chẳng những cho hoàng hậu thương tâm, mà còn hại nàng suýt chút mất luôn cả tánh mạng. Chờ khi xong chuyện , trẫm sẽ giải tán hậu cung!"

"Bệ hạ!"

Chúng đại thần lời liền vội vàng quỳ xuống: "Xin bệ hạ tam tư*!"

(*tam tư: suy nghĩ , suy xét cẩn thận)

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-879.html.]

"Ý trẫm quyết! Các ngươi cần nhiều lời!"

Hoàng đế phất phất tay, biểu tình trông lạnh nhạt.

"Ha ha!" nam nhân hai tiếng đầy trào phúng: "Sớm như thế, năm đó nên ngăn cản Đông nhi cung! Nàng yêu lầm , cho nên mới hủy cả một đời! Cẩu hoàng đế, ngươi cho rằng hoàng hậu tỉnh thì thất bại ? Không! Ngươi sai ! Những năm gần đây, luôn cho ngươi đội nón xanh! Ha ha ha.."

Hoàng đế ngây ngẩn cả : "Ngươi cái gì?"

"Ta cùng Thục Phi sớm ám độ trần thương*, bằng , ngươi nghĩ rằng tại giúp ? Ngoài , mỗi khi ngươi lật thẻ bài của Thục Phi, đều cùng với ả mây mưa trăng gió một trận, còn ngươi, dùng nữ nhân mà từng dùng, cái tư vị chắc là hề dễ chịu đúng ?"

(*ám độ trần thương: là kế thứ 8 trong 36 kế, ám chỉ đòn tấn công bất ngờ mà kẻ địch ngờ tới. Ở đây ám chỉ nam nhân và Thục Phi sớm gian tình)

Khóe môi nam nhân kéo một nụ âm hiểm lạnh lùng, mở miệng châm chọc.

Thục Phi ngây một chút, bà ngờ nam nhân bỗng dưng chuyện nay như thế, trong mắt liền dấy lên sự sợ hãi.

"Mẫu phi!" Giang Mộng Dao chút run rẩy: "Lời là thật ?"

Thục Phi đầu , né tránh ánh mắt của Giang Mộng Dao.

Nhìn thấy một màn , bước chân Giang Mộng Dao lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa là tê liệt mà ngã xuống mặt đất, dù thế nào cô cũng ngờ tới, mẫu phi mà kính trọng nhất những chuyện như .

"Ngươi đủ ?" hoàng đế lạnh mắt nam nhân : "Thục Phi với trẫm mà chỉ là râu ria, cho nên, những chuyện mà ngươi , ngoài trừ cho trẫm cảm thấy ghê tởm thì còn gì khác nữa!"

Lời dứt,hoàng đế liền sang các thị vệ quát lên một tiếng: "Người ! Lập tức bắt tên cho trẫm!"

Cố Diệp Phi

"Chỉ bằng mấy tên thị vệ mà cũng bắt ?" nam nhân nheo con ngươi, ngẩn đầu về phía Vân Tiêu, : "Người trẻ tuổi, tục ngữ , nên lưu một con đường, ngày còn dễ gặp , chuyện vốn là liên quan gì đến ngươi, cũng xin tạ vì lúc vô lễ với Vân cô nương, ngươi thả , ngày nhất định sẽ báo đáp ngươi!"

Vân Tiêu lãnh khốc về phía nam nhân , khuôn mặt than là một mảnh lạnh nhạt, một lời nào.

"Lâm đại nhân!"

Thục Phi như là đột nhiên phản ứng , lập tức chạy đến mặt nam nhân , ôm lấy chân : "Ngài dẫn theo cùng , đừng bỏ ở nơi , những chắc chắn sẽ g.i.ế.c !"

"Cút ngay!" khuôn mặt của nam nhân trầm xuống, lạnh giọng quát.

"Ngài thể nhẫn tâm như , cho dù ngài nghĩ cho thì cũng nghĩ cho Mộng Dao, chẳng lẽ ngài con gái ruột của cũng c.h.ế.t ở nơi ?"

Nam nhân tức đến nỗi thiếu chút nữa là tát một cái lên đỉnh đầu của Thục Phi, cả run rẩy thôi, giận dữ quát: "Ngươi là ngươi đang cái gì ?"

Tục ngữ câu, hổ dữ ăn thịt con!

Hắn cho dù tàn nhẫn đến , cũng thương tổn đến con ruột của .

Đây cũng là nguyên nhân vì đem thế của Giang Mộng Dao .

Ai cái ả nữ nhân Thục Phi ngu xuẩn , đem chuyện toạt hết, như , cẩu hoàng đế còn cho phép con gái sống nữa ?

Thục Phi bản phạm sai lầm, vẫn một mực ôm chặt lấy đùi nam nhân . Hiện giờ với bà , nam nhân chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

"Cầu xin ngài hãy dẫn theo con chúng cao chạy xa bay, ...."

"Cút!"

Nam nhân đạp một chân qua, đá cả Thục Phi ngã lăn đất, đó liền vội vàng biện minh: "Ta cùng Giang Mộng Dao quan hệ gì cả, nó là con gái của !"

Giọng điệu của nam nhân chính là đang phủi sạch quan hệ, cũng cho Thục Phi đột nhiên hồi phục tinh thần , tức thì, ánh mắt bà liền hiện một mạc hoảng sợ, cẩn thận về phía Giang Mộng Dao đang ở một bên.

"Mộng Dao.... "

Thục Phi khẽ gọi một tiếng, thần sắc khẩn trương.

Loading...