Đại tiểu thư ăn chơi trác tán - Chương 880
Cập nhật lúc: 2025-03-10 04:08:20
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Người đang dối, ?" Giang Mộng Dao liên tục bước lùi về , sắc mặt trắng bệch: "Ta là nữ nhi của phụ hoàng! Mẫu phi, mau cho tất cả những gì đều là giả !"
Hoàng đế lạnh lùng đảo mắt qua những , vô cảm mà : "Thật giả, lấy m.á.u nghiệm thì sẽ chứng minh tất cả!"
Giọng bất cận nhân tình cho nam nhân run lên, cuối cùng té ngã xuống đất, oán hận mà đá liên tục lên Thục Phi, nghiến răng nghiến lợi : "Con tiện nhân độc ác nhà ngươi hại c.h.ế.t Mộng Dao mới cam tâm ?"
Thục Phi để mặc cho nam nhân đá, chỉ cúi đầu, dám liếc mắt Giang Mộng Dao đến một cái.
Mà hành động của nam nhân cũng chứng minh cho hết thảy, cũng cho một tia hy vọng cuối cùng trong lòng của Giang Mộng Dao phá hủy .
Trong quá khứ, Giang Mộng Dao luôn luôn coi rẻ , càng để Vân Lạc Phong mắt.
Điều cô kiêu căng nhất chính là thiên phú.
Thứ hai, chính là cái phận công chúa hoàng tộc của .
Hiện giờ, thiên phú đè một bậc, ngay cả cái phận công chúa cao quý... Cũng là giả!
"KHÔNG!"
Giang Mộng Dao chịu nổi đả kích, hét lên một tiếng thật thê lương, nước mắt cũng từ từ chảy xuôi xuống, ánh mắt tuyệt vọng hướng về phía cha : "Các tại đối xử với như ? Đặc biệt là , tại giữ phụ đạo? Lại còn sinh một đứa con hoang như ?"
"Mộng Dao.... "
Thục Phi ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy áy náy.
"Người xứng gọi tên của !" Giang Mộng Dao gầm lên một tiếng: "Ta hận các , hận thể g.i.ế.c c.h.ế.t các !"
Tất cả tôn nghiêm cùng vinh hoa phú quý, chỉ trong khoảnh khắc biến mất hết sạch. Đối mặt với biến cố như , mà Giang Mộng Dao phát điên, thì xem như là sức chịu đựng hơn .
Nam nhân lúc cũng bình tĩnh , lạnh lùng liếc Thục Phi: "Chính ngươi gây cục diện rối rắm , thì tự ngươi thu dọn lấy, cáo từ một bước!"
Hắn hừ một tiếng, xoay rời , thì đúng lúc , cổ thở lãnh khốc cường đại nữa từ phía tập kích mà tới.
Dưới tình huống kịp phòng , cả nam nhân đánh bay ngược ngoài, té xuống đất như là chó gậm bùn.
Hắn nhổ bùn đất trong miệng của , xoay về phía Vân Tiêu, phẫn nộ : "Ngươi rõ ràng đồng ý thả , tại mà giữ lời?"
"Ta đồng ý thả ngươi ?" ánh mắt Vân Tiêu đầy nghi hoặc.
"Vừa lúc mà bảo ngươi thả cho , ngươi im lặng đáp ứng ?" nam nhân nghiến răng nghiến lợi, hỏi.
Vân Tiêu như là bừng tỉnh đại ngộ, giọng trầm thấp khàn khàn vẫn lãnh khốc như cũ: "Ta trả lời ngươi, là tại vì ngươi quá ngu xuẩn, xứng để trả lời!"
Đáy lòng nam nhân run lên, sắc mặt cũng trở nên tuyệt vọng, , chính hôm nay sợ là chạy trời khỏi nắng* .
(*chạy trời khỏi nắng: trốn thế nào cũng trốn . Đây cũng là câu thông dụng của VN , nguyên tác cũng như !)
"Vân Tiêu, phế thực lực của , giao cho hoàng tộc xử trí!"
Vân Lạc Phong lười biếng duỗi eo một cái, từ giường lên, cô tùy tay c.h.é.m vài vài đạo linh khí lên trận pháp, tức khắc, trận pháp liền triệt tiêu.
Tiếp theo, tầm mắt của Vân Lạc Phong liền hướng về phía Diệp Cảnh Huyền đang giả bộ hôn mê bất tỉnh mặt đất, khóe môi giơ lên một độ cong gian xảo.
"Hoàng thượng..."
Hoàng hậu vội vàng đến bên cạnh hoàng đế, khuôn mặt nở nụ dịu dàng: "Vừa đúng là vất vả cho tiểu Lạc Phong và Vân Tiêu công tử, bằng , chúng sợ là gặp nguy hiểm ..."
Đệ nhất cao thủ của hoàng tộc gần đây ở trong hoành thành, nếu như Vân Tiêu, thì hai đế hậu bọn họ chắc chắn sẽ c.h.ế.t trong tay của nam nhân .
Hơn nữa, nều nhờ trận pháp của Vân Lạc Phong, thì hoàng hậu cũng khó tránh kiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-an-choi-trac-tan/chuong-880.html.]
Mà lúc , Vân Lạc Phong đến mặt của Diệp Cảnh Huyền, cô nhấc chân lên đá đá của ông , tà tà mỉm : "Ngươi còn giả bộ ngủ tới khi nào?"
Diệp Cảnh Huyền mơ mơ màng màng mở mắt , đưa tay lên vỗ vỗ cái trán của : "Đã.... xảy chuyện gì ? Ta cái gì cũng !"
Trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả đều dừng Diệp Cảnh Huyền.
Diệp Cảnh Huyền bò dậy khỏi mặt đất, một đôi mắt tràn đầy mê mang, dường như thật sự tình huống mắt là như thế nào.
Nhìn cái bộ dạng mờ mịt mơ màng của Diệp Cảnh Huyền, nụ bên môi Vân Lạc Phong càng thêm tà khí, cô chậm rãi tiến gần gần Diệp Cảnh Huyền thêm hai bước.
"Ngươi cấu kết với Thục Phi, hạ độc mưu hại hoàng hậu, bây giờ vẻ cái gì cũng ?"
Khóe miệng Diệp Cảnh Huyền run rẩy một chút, ngoài như trong , : "Cháu dâu, gì cũng là thúc thúc của ngươi, ngươi đừng ở đó mà vu oan hãm hại như thế! Ta thật sự cái gì cũng , là Thục Phi tự tìm tới , nhờ giúp bà chuyện , thừa nhận là ngươi thuận mắt, cho nên mới đồng ý với bà , ai ngờ mà Thục Phi hại, chính là hoàng hậu!"
Bản gì cũng là gia chủ tương lai của Diệp gia, bất luận thế nào thì Vân Lạc Phong cũng sẽ dám gì .
Hiện tại, việc quan trọng hàng đầu chính là rửa sạch hiềm nghi việc mưu hại hoàng hậu.
"Diệp Cảnh Huyền!"
Thục Phi lời , liền tức giận đến mức lập tức dậy khỏi mặt đất, mắt gắt gao chằm chằm Diệp Cảnh Huyền, đáy mắt là một mảnh hận ý: "Ngươi bậy! Rõ ràng là do ngươi tìm tới , bây giờ trốn tránh trách nhiệm?"
Diệp Cảnh Huyền lạnh một tiếng: "Thục Phi, bà cũng sắp c.h.ế.t tới nơi , còn kéo theo đệm lưng chứ? Ta và hoàng hậu một oán, hai thù, tại hạ độc hoàng hậu chứ? Chuyện tự ngươi thì nên tự gánh vác, đừng liên lụy tới !"
Thục Phi lửa giận ngập trời, nhào lên cấu xé Diệp Cảnh Huyền, nhưng bà chỉ mới đến mặt Diệp Cảnh Huyền thì ông đánh một chưởng bay.
"Bệ hạ!"
Diệp Cảnh Huyền phủi phủi ống tay áo, xoay nửa quỳ xuống mặt hoàng đế: "Những việc đều do một Thục Phi chủ mưu, thần chỉ là theo mệnh lệnh của bà , tiến cử Vân Lạc Phong, xin bệ hạ minh giám!"
Dù , đánh c.h.ế.t thì Diệp Cảnh Huyền ông cũng thừa nhận là mưu hại hoàng hậu.
Cố Diệp Phi
Mắt lạnh của hoàng đế đảo qua Diệp Cảnh Huyền, nhưng khi về phía Vân Lạc Phong, thì thần sắc liền hòa hoãn : "Vân cô nương, đám Diệp gia , cô tính toán xử trí thế nào?"
Khóe môi Vân Lạc Phong khẽ cong lên: "Giết!"
Một chữ , Vân Lạc Phong thốt vô cùng nhẹ nhàng, nhưng khiến cho Diệp Cảnh Huyền run lên, ông lập tức dựng dậy khỏi mặt đất.
(*Sa: đó là Diệp Cảnh Huyền mất một chân xe lăn, theo lý thì thể quỳ dậy mới đúng. nguyên tác như nên Sa đành edit theo. Chắc tác giả quên mất chi tiết , cho nên chấp nhận đừng thắc mắc nhé!)
"Vân Lạc Phong, gì cũng là thúc thúc của ngươi, ngươi dám những lời như với ?"
Vân Lạc Phong liếc Diệp Cảnh Huyền: "Tại là Vân Tiêu một thúc thúc như ngươi?"
"Ngươi...." Diệp Cảnh Huyền tức giận đến mức cả run rẩy thôi, phẫn nộ mà chỉ ngón tay mặt Vân Lạc Phong.
Vân Tiêu thấy Diệp Cảnh Huyền dám chỉ ngón tay mũi Vân Lạc Phong, tức khắc đáy mắt liền lóe lên tia sáng lãnh khốc, vung tay lên c.h.é.m xuống, một đạo hàn quang liền phát hướng về phía ngón tay Diệp Cảnh Huyền.
"A!"
Diệp Cảnh Huyền hét lên một tiếng thê lương, âm thanh tê tâm liệt phế, thấy sởn cả tóc gáy.
lúc , cách đó xa, bầu trời của Diệp gia, một cổ lực lượng cường đại bỗng nhiên truyền , xoay quanh đó.
Sau khi cảm nhận cổ thở , thần sắc hoàng đế bỗng nao nao: "Diệp gia chủ đột phá đến Thánh Linh Giả trung giai?"
Diệp gia sở dĩ yếu hơn hoàng tộc, là bởi vì thực lực của Diệp gia chủ thấp hơn nhất cao thủ của hoàng tộc một bậc, bất đắc dĩ mới thuần phục hoàng tộc. một khi lão nhân đột phá, thì từ nay về , Diệp gia thể cùng cùng ăn với hoàng tộc!
"Ha ha ha!"
Khuôn mặt Diệp Cảnh Huyền vốn vì đau đớn mà vặn vẹo, bây giờ bắt đầu khoái trá lớn ngừng: "Phụ đột phá! Người rốt cuộc cũng đột phá! Lần , hoàng tộc các ngươi cũng gì ! Ha ha ha.."
Sắc mặt hoàng đế trầm xuống, lạnh lùng quét mắt Diệp Cảnh Huyền, nhưng thêm gì cả...