Tiêu Vân Chước nhận cái nghiên mực cũng vô cùng thỏa mãn, thứ thì bình thường, nhưng nhiễm mấy phần chính khí văn nhân, cho dù ít đến đáng thương, nhưng ít nhiều cũng thể tụ chút tinh lực.
Lúc vẽ bùa, đặt thứ ở bên cạnh sẽ càng thể nhập cảnh hơn chút.
đại ca cho đồ , dễ trả, nhưng cha nàng và nhị ca cho tiền bạc, nếu thanh toán xong thì phí chút thời gian và công sức .
Nếu như là năm ba lượng bạc, nàng từ chối sẽ mềm lòng.
bọn họ cho nhiều lắm.
Không lời gì thì thật sự thẹn với lương tâm.
Tiêu Vân Chước trở về viện tử, vùi đầu trong phòng suy nghĩ , mất cả ngày mới quyết định nên trả lễ gì.
Tặng đồ khác cần, ví dụ như tiền bạc , chính là thứ mà nàng yêu nhất, mà phụ ... cho năm trăm lượng bạc ròng, dĩ nhiên cho ông một ít đồ, cho nên trong đêm nàng vẽ ba lá bùa " như ý nguyện", tác dụng cải thiện ngũ hành xung quanh, dùng sẽ khiến thuận buồm xuôi gió, chuyện như ý!
Ba lá bùa Tiêu Vân Chước đặt trong một túi thơm, ba cái chồng lên , hiệu quả chắc chắn mạnh.
Về phần nhị ca ...
Tiêu Vân Chước cảm thấy khó nhất.
Lòng tiểu nhân cũng thứ mà bùa chú thể loại trừ , nhị ca nàng tướng mạo , tâm nhãn gian giảo nhiều, những thứ như như ý nguyện mà dùng, nhất định thể giúp thành kẻ mà chán ghét.
Cho nên bùa chú tuyệt đối thể tặng .
nàng lăn lộn giang hồ nhiều năm như , tiền bạc tới tay từng trả về.
Cuối cùng, Tiêu Vân Chước lấy một đôi bông tai mã não hình con cá trong những vàng bạc trang sức mà Hồ Thăng cho nàng, giá trị gần bằng ba trăm lượng, coi như là trả bạc về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-bi-vat-bo-lac-minh-bien-hoa-thanh-than-toan-boi-que/chuong-101.html.]
Sáng sớm hôm , Tiêu Vân Chước bảo Đông Trì đưa đồ qua cho bọn họ.
Không khí năm mới, khắp nơi vui mừng hớn hở.
Trong nhà cũng , lão thái thái mời gánh hát đến, nhiều năm qua đầu tiên náo nhiệt như .
Khương thị cảm nhận bầu khí , tự nhiên cũng cảm thấy chuyện cũng gần như trôi qua , cũng yên tâm hơn ít, cũng lóc sướt mướt giày vò nữa.
mà ba ngày Tết, Tiêu Trấn Quan bảo Mã lão quản gia đưa tới chủ viện.
Sáng sớm, Tiêu Trấn Quan bảo Tiêu Văn Việt dẫn Tiêu Văn Yến và Khương Nguyên ngoài chơi, Tiêu Vân Chước càng yên, hai ngày cũng ở nhà, bọn nhỏ đều ở trong nhà, Tiêu Trấn Quan việc càng quyết đoán và nhanh chóng hơn nhiều.
Khương thị thấy nhiều như xông viện tử, cũng giật nảy .
Đám hạ nhân bà tử , phần lớn đều tới từ bên chỗ lão thái thái.
"Trấn Quan? Chàng gì?" Khương thị một loại dự cảm .
"Bên chỗ Thanh Tâm Am sắp xếp xong , nàng đến đó ở một thời gian ." Bóng dáng cao lớn của Tiêu Trấn Quan rơi mắt Khương thị, cỗ cảm giác áp bách khiến Khương thị vô cùng lạ lẫm.
"Vì ?" Khương thị ngơ ngác một chút, đó lập tức kịp phản ứng: "Chỉ bởi vì vứt bỏ con bé c.h.ế.t tiệt ? Bây giờ nó còn sống hảo đó thôi! Ta là ruột của nó, mạng của nó cũng là do cho, bây giờ vì nó, mà đến cưỡng ép như ? Thiên hạ nào đạo lý như ?"
"Ta cãi với nàng, những năm chuyện đều theo nàng, những chuyện khác thể so đo với nàng, nhưng duy chỉ chuyện là ." Tiêu Trấn Quan vô cùng lạnh lùng.
Cũng hẳn là vì nhi nữ.
Chỉ là bởi vì chân tướng nhi nữ vứt , khiến ông nghĩ tới phụ suýt nữa liên luỵ cả gia tộc.
Phụ ông cũng là một như , vì tư lợi, chỉ bản vui vẻ, khác sống c.h.ế.t thế nào ông cũng thèm để ý, mới dẫn đến bộ tước vị, ruộng đất của nhà thu .
Khương thị là nữ tử ở hậu trạch, mặc dù đại hoạ lớn như cha ông , nhưng bà ngay cả tính mạng của nữ nhi còn đang sống sờ sờ cũng để ý đến, trong lòng độc ác như , nếu sửa đổi, ảnh hưởng đến đám con cái của ông , ai tương lai sẽ chuyện gì?