Chương 162 -
Tiêu Vân Chước cảm thấy mối quan hệ của với phụ bây giờ tồi, hề cản trở lẫn .
sự hưng thịnh của gia tộc cũng sẽ giúp nàng sống lâu trăm tuổi, nếu như cả gia tộc thịnh vượng thì phong thủy của cả gia tộc càng hơn, cái khác , chỉ riêng hương khói từ đường cũng sẽ mạnh hơn, tổ tông phù hộ cũng càng thêm linh nghiệm!
Tùng Thúy cũng bản tính của phu nhân, giờ phút tiện nhiều.
Tiêu Vân Chước suy nghĩ một lúc, tự hỏi nên thế nào.
Mà khi Tiêu Vân Chước trở về, Khâu công tử mới chật vật bò dậy từ mặt đất, xương cốt trong giống như nứt , chỉ cử động một chút cũng thấy đau thấu tim gan.
Ở một góc khuất gần đó, Khương Nguyên thấy Khâu công tử vô dụng như , càng thêm cau mày.
Thật nghĩ tới cô phụ thế mà sắp xếp một nha lợi hại như cho Tiêu Vân Chước!
Chẳng qua Tiêu Vân Chước cũng thực sự quá mức kiêu ngạo, nhiều như mà nàng cũng dám đánh công tử Khâu gia, chẳng lẽ nàng thật sự sợ Khâu gia tìm tới cửa tính sổ với ?
Nhìn dáng vẻ đáng thương của Khâu công tử, Khương Nguyên yên lặng trợn trắng mắt, đánh cũng , đáng tiếc nha của Tiêu Vân Chước xuống tay quá chừng mực, chỉ thương ngoài da!
Nếu đánh đến chết, mới thú vị!
Bất tri bất giác, đến tận nửa đêm, tập trung ở tiền viện cũng chậm rãi giải tán.
Mãi đến sáng sớm hôm , những khác mới tìm thi cốt của La gia đại tiểu thư, đưa ngay trong đêm.
Ai nấy đều vô cùng khiếp sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-bi-vat-bo-lac-minh-bien-hoa-thanh-than-toan-boi-que/chuong-162.html.]
Mà càng khiến thể tưởng tượng chính là thi cốt của đại tiểu thư vẫn luôn giấu ở trong sơn trang, mà hung thủ hóa chính là thợ đèn!
Vừa nghĩ đến những chiếc đèn họ cẩn thận lựa chọn như là một hung thủ độc ác ghê tởm, tất cả đều cảm thấy buồn nôn khó chịu!
Tuy rằng mấy hộ về và quản sự đều kín miệng, rõ chi tiết La đại cô nương hãm hại như thế nào, nhưng phần lớn đều thể đoán , chắc chắn là do thấy sắc nảy lòng tham, nhất định là La Phi Diên nhục khi chết.
Chỉ là hiện giờ chết, cũng thức thời ngậm miệng nhắc tới, tôn trọng khuất.
Sau bình minh, Tiêu Vân Chước và Oanh Nhứ cùng ăn sáng mới cùng lên xe về phủ.
“Hôm qua khi trở về mới , môn chủ cũng mới về Tiêu gia lâu, nếu đến trong phủ khách thì tiện ? Nếu như tiện thì tìm một ngôi nhà ở gần Tiêu gia ở tạm cũng .” Oanh Như Tiêu Vân Chước, ánh mắt tràn đầy vẻ dịu dàng.
Nàng lớn hơn Tiêu Vân Chước mười mấy tuổi nên lúc Tiêu Vân Chước chỉ thấy hài tử mềm yếu, thậm chí còn véo mặt môn chủ.
Từ nàng tò mò môn chủ Thần Ẩn Môn là thế nào!
Tiên sư từng , của Thần Ẩn Môn thần bí khó lường, màng thế tục, thường sống tị thế, đều là thế ngoại cao nhân.
Lại môn chủ chính là cao nhân trong các cao nhân, chỉ tinh thông cầm kỳ thi họa mà còn khả năng khống chế âm dương ngũ hành, thậm chí môn chủ lợi hại còn thể bất tri bất giác khống chế cả vận của một quốc gia!
Khi đó nàng nghĩ, một cao nhân như thế, đương nhiên sẽ uy nghiêm, cao đến mức thể với tới!
bây giờ …
Môn chủ vẫn còn trẻ, cho nên trong vẻ thần bí còn mang theo mấy phần chấp nhất đáng yêu, thỉnh thoảng còn mấy phần chính nghĩa lẫm liệt.
khi trò chuyện một hồi, nàng cũng phát hiện rằng môn chủ quả thực thông tuệ.
Dường như cái gì nàng cũng hiểu một chút, thể những lời khiến kinh ngạc, nhưng bởi vì tuổi tác còn hạn chế nên phát triển sâu hơn một bước, chỉ thể khẳng định rằng nếu cho nàng đủ thời gian, đương nhiên môn chủ thể trở thành bộ dáng siêu phàm thoát tục giống như nàng tưởng tượng!