cho dù là văn chương của nàng đến , nhưng hành vi ngỗ nghịch với phụ mẫu, vẫn như cũ cách nào khiến đời gật bừa.
Nếu như nhắc đến nàng , thậm chí đại đa sách sẽ khịt mũi coi thường.
Cho nên bà cũng nghĩ tới, tôn tử của bà , sẽ tìm vị phu tử cho Chước Nhi... Bà cũng mới cách đây mấy ngày, cho nên nhất thời cũng chút khó xử.
Mặc dù tài học của phu tử , bà cũng tán thưởng, nhưng... theo nàng học, ảnh hưởng đến danh dự của Chước Nhi.
"Phu tử thú vị như thế, cháu thích." Tiêu Vân Chước khẽ cong mày, quả thực vô cùng hài lòng.
"Ta nàng tài nhưng thành đạt muộn, phúc khí còn đang ở phía , bây giờ nhận định của đời về nàng , vẫn còn quá sớm."
Vị Lâm phu tử là tâm cảnh vô cùng rộng lớn, khắp nơi nhiều năm cường kiện thể, thể vô cùng .
Nàng thích nhất là tướng trường thọ của Lâm Phu Tử , chừng thể sống đến trăm tuổi cũng khó .
Cuộc đời mới hơn ba mươi, kinh nghiệm và tài học phong phú như , dựa tình cách kiên nghị như , một ngày nào đó, sẽ tác phẩm truyền cho đời .
"..." Vốn dĩ lão thái thái nghĩ, cần tìm cách từ chối , nhưng thấy tôn nữ như , thể nào.
Bà cũng là kiểu cổ hủ, nên cũng dứt khoát : "Nếu cháu thích, cứ học tập cho , tôn trọng phu tử, đừng nhắc đến chuyện cũ là tổn thương phu tử..."
"Cháu !" Tiêu Vân Chước đồng ý vô cùng dứt khoát.
Sáng sớm hôm , Tiêu Vân Chước kéo Oanh cầm sư cùng học.
Oanh cầm sư luôn ở một , sẽ sầu não uất ức, cho nên nàng hi vọng thể hoạt động nhiều thêm một chút.
Lâm Phu Tử cô nương còn quá trẻ , cầm sư yếu đuối bên cạnh, đột nhiên phát hiện đây là một chuyện dễ kiếm sống.
Tiêu gia tốn ít tiền bạc để thuê nàng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-bi-vat-bo-lac-minh-bien-hoa-thanh-than-toan-boi-que/chuong-273.html.]
Năm đó nàng đoạn tuyệt quan hệ với phụ mẫu là thật, nhưng cũng tự mắc nợ ơn dưỡng dục của phụ mẫu, cho nên những năm sẽ tìm cách kiếm chút tiền bạc, dùng bạc bù ân tình.
Bởi vì tư tưởng khác biệt, cho nên tiền bạc là đường tắt duy nhất nàng thể bồi thường.
"Ta ngươi mấy chữ?" Lâm Phu Tử hỏi.
Trong thư Tiêu gia công tử rõ ràng lắm, là lẽ mấy chữ, nhưng nền tảng cũng sâu, mời nàng sư phụ nhập môn, dạy bảo một chút là .
Tiêu Vân Chước sửng sốt một chút, Oanh Nhứ cũng giống như thấy điều gì thể tưởng tượng nổi, sự kinh ngạc trong mắt cũng che giấu .
"Biết chữ." Tiêu Vân Chước lập tức : "Sách vở nhập môn thì cần nữa, lúc còn bé thuộc lòng , cũng cần thi, cho nên Phu Tử dạy cái gì cũng , tổ mẫu , những năm ngài luôn du lịch ở bên ngoài, nghĩ là kiến thức uyên bác, kiến thức của ngài từ đến nay, đều ."
"..." Lâm Phu Tử kinh ngạc.
Trước đó nàng tò mò, hạng gì mà dám mời nàng Phu Tử, sợ dạy đứa nhỏ nhận phụ mẫu ?
Bây giờ tiểu nha đầu , là đứa ngoan ngoãn, Phu Tử tầm thường mà chắc nàng chịu .
Lâm Phu Tử cũng già mồm, nhanh bắt đầu thăm dò tài học của Tiêu Vân Chước.
Ban đầu chỉ là kiểm tra chút sách vở nhập môn, để xem xem nàng dối , quả nhiên Tiêu Vân Chước hết sức quen thuộc, về Lâm Phu Tử tăng thêm độ khó, nhưng Tiêu Vân Chước vẫn như cũ thể trả lời , nhưng về mặt giải thích, suy nghĩ của nàng mới lạ hơn, lẽ là dạy học chính quy.
Nói chuyện với nàng càng nhiều, Lâm Phu Tử càng phát hiện , Tiêu Vân Chước đơn giản chính là một bảo bối.
Nào là chữ?
Hiểu cũng ít !
Nơi mà nàng từng du lịch qua, vậy mà tiểu nha đầu cũng ít, thậm chí du ký liên quan tới những địa phương , cũng thể mở miệng là tới, kiến thức của nàng cũng nông cạn, thậm chí còn uyên bác, cách đối với sự vật cũng đặc biệt.
Nếu đến khuyết điểm...
Chỉ một, đó chính là quá trẻ, cho nên thư khố trong bụng mới dồi dào như .