"Trên tướng quân một mùi thoang thoảng hiếm gặp, hẳn là hương liệu.
Mấy năm nay vãn bối ngừng sinh bệnh, khó tránh khỏi ăn mấy thứ bổ dưỡng để bồi bổ sức khỏe, mà trong mấy thứ bổ dưỡng hẳn là hương vị giống …Cho nên, hương vị cũng khá giống thế ." Tiêu Văn Việt thành thật .
Lục lão tướng quân giơ tay áo lên ngửi, nhưng ngoại trừ mùi vị của lão nhân thì chẳng mùi gì khác.
"Lão phu hôm nay chỉ mới ăn một viên, mà thứ đó cũng chỉ nhỏ bằng móng tay thôi, thế mà ngươi cũng ngửi thấy ? Ngươi là chó ?" Lục lão tướng quân cảm thấy kỳ lạ.
"Nếu để ý thì thể ngửi thấy." Giọng Tiêu Văn Việt cũng d.a.o động quá nhiều.
Toàn bộ cánh tay trái cũng cứng đờ, dám cử động vì sợ đau.
"Chậc chậc…" Lục lão tướng quân khỏi cảm thấy đáng tiếc: "Ngươi cho một chút, tại tiểu tử ngươi đến tận hôm nay mới nghĩ đến chuyện học tập hả? Với cái đầu thông minh như , nếu từ nhỏ chí cầu tiến thì hiện giờ thể chuyện mặt bệ hạ ."
Viên thuốc dưỡng sinh của ông đúng là thứ !
Nhan Vô Giác sợ chết, khi ngừng đánh giặc liền bắt đầu nghĩ đến việc luyện chế đan dược, kết quả phát hiện đan dược độc, bắt đầu nghĩ đến việc bào chế thuốc.
Trong tay bút ký mà sư phụ để , thực sự tìm công thức bào chế Thọ Ích Đan!
Tuy nhiên viên thuốc bào chế từ mấy loại dược liệu vô cùng hiếm , còn cực kỳ đắt tiền!
Tiêu phí ít, cũng may ông thiếu tiền.
Thứ cũng là thật, khi ăn tinh thần sảng khoái, nhưng thực chất cũng chỉ là thuốc điều hòa khí huyết trong cơ thể mà thôi.
Nếu khí huyết khỏe mạnh, ngoại trừ uống thuốc thì quan trọng hơn chính là giữ tinh thần ham , rèn luyện thể, cho nên tuy rằng tiên hoàng uống ít thuốc nhưng tuổi tác cũng thể so với ông .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-bi-vat-bo-lac-minh-bien-hoa-thanh-than-toan-boi-que/chuong-325.html.]
Đương kim Thánh thượng cũng đang dùng thuốc , nhưng Hoàng đế mà, tam cung lục viện ngủ mấy cũng hết, cả ngày việc lớn việc nhỏ quấn , cho nên tác dụng của viên thuốc cũng lớn lắm.
Còn ông thì khác, lòng rộng lớn, chuyện gì phiền lòng cả, c.h.ế.t sớm cũng khó.
"Lão phu càng lúc càng tò mò, tên khốn kiếp như ngươi nay dốc lòng học tập, đột nhiên chí hướng như hả?" Lục lão tướng quân nghĩ mấy : "Ngươi rõ ràng cho , nếu như rõ ràng thì lão phu dẫn ngươi nữa!"
"…" Tiêu Văn Việt nhịn trợn trắng mắt.
Hắn Lục lão tướng quân là một mãng phu, khi còn trẻ đôi khi cũng hổ, nhưng ngờ già thì càng trở chứng như thế.
Đã hứa hẹn xong hết , còn đổi ý là ?!
"Đến tuổi thì tự nhiên sẽ hiểu chuyện thôi." Tiêu Văn Việt bình tĩnh .
"Đánh rắm!" Lục lão tướng quân trực tiếp "phì" một tiếng: "Ngươi tiếng ma tiếng quỷ lừa ? Lão phu lúc mười mấy tuổi lưu manh, cả ngày đánh với khác cũng thấy sai ở cả, trả thù, lão nương và đánh chết, quỳ xuống đất xin tha nhưng thành mới nhận điều gì nên , điều gì nên đời !"
"Có sống cuộc đời suôn sẻ, sống hồ đồ, gì chuyện đến tuổi thì tự nhiên suy nghĩ cẩn thận chuyện cơ chứ? Ông trời tự dưng cho ngươi cơ hội thông suốt ." Lục lão tướng quân kỹ : "Nghe Tiêu gia ngươi mấy bữa nay xảy ít chuyện nhỉ, lão nương ngươi bệnh , hả, chẳng lẽ là bệnh sắp c.h.ế.t nên khi c.h.ế.t yên lòng về ngươi?"
"…" Khóe miệng Tiêu Văn Việt giật giật: "Không ."
"Vậy thì ? À, ngươi còn nữa ? Muội của ngươi..." Lão tướng quân chợt nghĩ đến điều gì đó, ha ha mấy tiếng: "Hai ngày tiểu kiều nương nhà của ngươi mặt xanh nanh vàng xí, là thật giả đấy?"
"!!!" Tiêu Văn Việt nghiến răng nghiến lợi: "Giả."
"Tuy rằng lão phu từng gặp của ngươi nhưng tiểu nha đầu hợp khẩu vị lão phu đấy.
Nghe hung hãn, thèm nể nang ai hết.
Một tiểu nương tử mà thích ở trong nhà dệt vải thêu hoa, ngược thích phá án, thật sự thú vị, hôm nào đó ngươi dẫn đến cho lão phu xem thử…"