Tiêu Văn Yến ngẫm dáng vẻ kiêu ngạo tự ti của Tiêu Vân Chước khi ở nha môn ngày hôm qua, trong lòng càng sinh cảm giác tự nhiên.
Cậu vẫn luôn coi thường đại tỷ , vẫn luôn cho rằng nàng là thô lỗ, khó chịu và vô .
sự thật chứng minh, vô là thật, nhưng năng lực và khí chất của nàng hề dính dáng gì đến hai chữ thô lỗ hết.
Cho dù chuyện Lương chưởng quỹ mơ là do đại tỷ thì thực tế là nàng cũng đoán …Còn nữa, đó nàng cũng từng bày sạp đoán mệnh cho khác, hình như cũng xem chuẩn…
Chỉ là lúc đó đều phớt lờ.
"Đại tỷ, ngươi thực sự xem tướng ?" Tiêu Văn Yến nghiêm túc hỏi.
" ." Tiêu Vân Chước gật đầu: "Ta nhiều thứ, giỏi nhất là đánh những tiểu hài tử lời."
"…" Tiêu Văn Yến thở hắt , giọng nhỏ như muỗi kêu: "Cảm ơn…"
Tuy rằng ngày hôm qua đánh thật sự đau, tuy rằng nguyên nhân đánh cũng là do đại tỷ gây chuyện, tuy rằng trong lòng nhiều bất mãn, nhưng mà…
Khi đại tỷ bảo Tùng Thúy giúp trả thù, trong lòng sảng khoái!
Tùng Thúy xuống tay nặng, còn lựa những chỗ quá rõ ràng để đánh, đau đến mức những đó còn thẳng .
Hơn nữa, bọn họ cũng dám ồn ào tới gây phiền toái, cũng khiến còn thấy quá khó chịu nữa…
Còn về chuyện của Tề Hoan Lâu, đại tỷ cũng ôn tồn dạy dỗ .
Tuy rằng ham chơi nhưng từ đến nay cũng bao giờ nghĩ đến việc trở thành một công tử ăn chơi trác táng, hoặc là từ đến nay ý thức chính là một kẻ ăn chơi trác táng…
Lúc mẫu vẫn còn ở nhà, lúc nào cũng đều vô ưu vô lo.
Mỗi ngày đều chạy ngoài chơi, xích mích mâu thuẫn với khác cũng cả.
Mẫu sẽ mang quà đến xin nhà đó để hòa giải, các trưởng bối sẽ bàn bạc, còn các hài tử sẽ tiếp tục chơi cùng , cần lo lắng bất cứ điều gì hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-bi-vat-bo-lac-minh-bien-hoa-thanh-than-toan-boi-que/chuong-352.html.]
Tuy rằng lúc đó cũng học với phu tử trong nhà, cần bài tập đúng hạn, nhưng mẫu dễ dỗ dành.
Ngay cả khi phạm , chỉ cần dỗ cho mẫu vui vẻ là mẫu cũng sẽ trừng phạt quá nặng…
Điều mà thường nhất đây là: Việc gì con cũng lời mẫu , đợi con lớn nhất định sẽ hiếu thảo với mẫu …
Trước đó bao giờ cảm thấy đúng.
bây giờ mơ hồ cảm thấy nó… bình thường.
Tổ mẫu, Hoắc phu tử là Tiêu Vân Chước, đều dạy như .
Bọn họ hình như hề mong đợi khi lớn lên sẽ trở thành như thế nào, báo đáp cho bọn họ , bọn họ chỉ tập trung hiện tại, nếu như sai chuyện gì thì lời ngon tiếng ngọt cỡ nào cũng vô ích, chỉ thành thật nhận sai thì mới …
Ban đầu thấy khó để quen, nhưng thời gian trôi qua, thế mà cảm thấy việc giao tiếp với bọn họ thực sự quá đơn giản.
Nếu sai điều gì là thể tự tin, cần lúc nào cũng lo lắng về cảm xúc của bọn họ nữa.
Lúc Tiêu Vân Chước cũng thấy tiếng nhỏ như muỗi kêu , trong mắt thoáng hiện lên một chút kinh ngạc.
"Ngươi gì? Không chỉ là cảm ơn ngươi thôi …Ngươi giúp đánh , giúp trút giận, hiểu mà." Tiêu Văn Yến khẽ đỏ mặt: "Hoắc phu tử , khi tiếp xúc với , cho dù là xin cảm ơn đều thẳng thắn và dứt khoát, thể hiện sự chân thành của ."
"Không tệ." Tiêu Vân Chước nhướng mày: "Con cũng tệ lắm."
"Vốn dĩ tệ lắm ." Tiêu Văn Yến lập tức hét lên, kết quả là vết thương đau.
"Chờ mua Tề Hoan Lâu thì mỗi tháng khi ngươi thời gian rảnh nhớ tới hậu viện để giúp chăm sóc mấy hài tử còn nhỏ tuổi , một vài chuyện để báo đáp.
Con của thích mấy chuyện thiết thực hơn, xin cũng , cảm ơn cũng , nhưng chỉ suông." Tiêu Vân Chước .
Tiêu Văn Yến nàng với vẻ khó hiểu.
Người …thật sự kỳ lạ!
Đã cho nàng mặt mũi, nàng nên thuận đường mà xuống ? nàng thì , còn trực tiếp yêu cầu nữa!