"Nếu như chỉ theo dõi ở bên ngoài thì chúng cần xen , cũng cần để ý tới.
nếu như cửa thì ngươi cũng đừng hoảng sợ nhượng bộ gì, nếu việc ăn đến cửa thì cứ việc nhận lấy, sẽ tự giải quyết." Tiêu Vân Chước .
Việc ăn mà nàng bảo Lương chưởng quỹ xử lý đều liên quan đến sống, còn việc của c.h.ế.t thì cũng quản nổi.
"Có câu của ngài là ." Lương chưởng quỹ rụt đầu.
Tiêu Vân Chước cũng đắc tội với nhiều , mà bây giờ nàng mở cửa hàng cũng là cho khác cơ hội để gây chuyện.
hiện tại tên tuổi của nàng đang chú ý, cần chủ động mặt mà quỷ hồn chủ động tìm nàng để cầu giúp đỡ , lúc là thời điểm để ăn, cho dù là với sống c.h.ế.t nên đương nhiên nàng thể bỏ lỡ.
Nếu ngẩng cao đầu đối mặt thì giữ tâm thoải mái, tuyệt thể là chim sợ cành cong.
Tiêu Vân Chước cứ việc của như bình thường.
Hai ngày .
Quản sự của Quản gia cứ canh chừng ở cửa thì bước , ngược Tiêu Vân Chước thấy Khương Nguyên.
Khương Nguyên tỏ vui vẻ, trong tay còn cầm một cây quạt thủy mặc hình tròn, phía hai nha , bên cạnh còn cùng một vị nam tử tuấn tú, nở nụ bước đến.
"Ta biểu tỷ mở cửa hàng, chuyên đoán mệnh xem quẻ cho khác.
Ta lo lắng cho biểu tỷ nên đến đây xem thử." Khương Nguyên xong thêm: "Đây là Ân công tử, là Ngự Thư Lang của bệ hạ, tình cờ gặp nên cùng tới đây.
Nếu như biểu tỷ mở cửa ăn thì đến là khách, chắc hẳn biểu tỷ cũng sẽ chiêu đãi thật , đúng ?"
Khương Nguyên nhịn lâu .
Thời gian nàng vẫn luôn ở Quản gia, tuy rằng sắc mặt Quản phu nhân để việc nhưng ăn mặc ở quả thật tệ.
Nàng vẫn quên chuyện Tiêu Vân Chước sỉ nhục đó, đến xem từ lâu nhưng đến hôm nay Quản phu nhân mới cho nàng ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-bi-vat-bo-lac-minh-bien-hoa-thanh-than-toan-boi-que/chuong-407.html.]
Chẳng qua nàng dựa Ân Nguyên Phu để thể chuyện với Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử nên địa vị của nàng bây giờ đương nhiên khác xưa, bây giờ gặp Tiêu Vân Chước, nàng càng tự tin hơn hẳn.
Còn cố ý đưa Ân Nguyên Phu tới đây.
Con Ân Nguyên Phu đối với nàng thì tôn trọng, nhưng đối với khác thì lỗ mãng.
Nàng xem thử khi Tiêu Vân Chước đối mặt với một kẻ phóng túng như Ân Nguyên Phu thì sẽ gì! Hơn nữa nàng cũng nhiều ám chỉ với Ân Nguyên Phu, cũng Tiêu Vân Chước từng ức h.i.ế.p nàng nên đương nhiên sẽ giúp nàng trút giận.
"Đã lâu gặp, còn tưởng ngươi c.h.ế.t , hóa ngươi vẫn còn thở phì phò ?" Tiêu Vân Chước liếc nàng , mặt đổi sắc: "Làm chó cho mà ngươi còn vui vẻ sủa nữa."
Sắc mặt Khương Nguyên trở nên lạnh lùng: "Đây là cách biểu tỷ đối xử với khách nhân đó ?"
Tiêu Vân Chước bộ dáng tức hổn hển của nàng , khỏi kinh ngạc: "Hình như biểu còn hơn thì ."
Trước đây nàng còn thể giả vờ ngoan ngoãn một chút, nhưng bây giờ trong mắt tràn đầy sát ý, tướng mạo đổi mấy phần.
Có thể thấy mấy ngày nay nàng âm thầm nguyền rủa cho nàng c.h.ế.t yên lành.
"Cái miệng của Tiêu cô nương thật ăn đấy, thở như hoa lan, thơm cực kỳ." Lúc , vị Ân công tử ở bên cạnh đột nhiên giơ chiếc quạt gấp trong tay móc cằm Tiêu Vân Chước.
Tiêu Vân Chước phản ứng nhanh, dùng cây bút lông trong tay chặn , đó dùng sức hất văng chiếc quạt gấp ngoài.
Mực nước đen nhánh văng khỏi đầu bút, nện trúng mặt Ân công tử, hai giọt b.ắ.n thẳng môi .
"Ân công tử, miệng ngươi bẩn quá." Tiêu Vân Chước lạnh lùng , bình tĩnh cầm chiếc bút lông lên: "Cần rửa thật sạch mới ."
"Biểu tỷ, ngươi còn mau lau sạch cho Ân công tử !" Khương Nguyên giật , ngờ Tiêu Vân Chước còn dám đánh trả!
Tiêu Vân Chước im lặng liếc nàng : "Mấy thứ bẩn mặt thì dễ lau sạch, nhưng trong lòng dơ bẩn thì thể lau , ngươi đúng ?"
Ân Nguyên Phu chút kinh hãi, thủ đoạn như đơn giản, nhưng tốc độ cực nhanh, đầy uy lực, tay lúc vẫn còn thấy tê!
Tiêu Vân Chước hề đơn giản.