Chương 600 -
Bức họa của cô nương đặt ở mắt, Tiêu Vân Chước thoáng qua, gì.
Lão thái thái nàng bản lĩnh đoán mệnh xem tướng, cho nên thái độ của nàng liền lập tức : “Có gì ?”
“Nữ nhân tính tình hòa khí, nhưng quá mức dịu dàng. Đại ca mặc dù là sách nhưng hôm nay sửa lộ trình, theo con đường văn nhân nữa. Về trong nhà lui tới phần lớn cũng sẽ lấy võ tướng chủ. Nữ nhân Tiêu gia chúng sẽ chịu chút ủy khuất, đối với nàng mà , đại ca là lương duyên.” Lúc Tiêu Vân Chước mới mở miệng .
Bản lão thái thái là một đủ tàn nhẫn, cho nên bà cũng coi trọng cô nương giống như .
Lão thái thái cũng chút tiếc hận: “Ta cũng lo lắng nàng thích dáng vẻ giơ đao múa thương của đại ca cháu, ở đây còn hai vị...”
“Vị cô nương là thứ nữ Lê Xuyên Bá, trong nhà đơn giản, tính tình đơn thuần ngay thẳng...” Lão thái thái lấy một bức họa.
Tiêu Vân Chước lắc đầu.
Trong lòng lão thái thái cũng rõ ràng: “Ta cũng cảm thấy tiểu cô nương vui vẻ, hận thể lừa đến nhà chúng , ngày ngày cũng thấy vui . đại ca cháu là trưởng tử, tương lai nhất định xuất chinh, tiểu cô nương ngây thơ rực rỡ như nhà chúng , chịu ít ủy khuất, chỉ sợ gánh .”
Chỉ là hài tử , nỡ buông tay!
Lão thái thái do dự một chút, cuối cùng vẫn lấy một bức họa: “Vị thì ?”
Trong bức họa, nữ tử mặc một bộ y phục màu đỏ tư thế oai hùng hiên ngang, phong mang hiện gương mặt khó thể che lấp, khóe miệng mang theo nụ xán lạn, trong tay còn cầm một cây Hồng Anh Thương. Nữ tử trong bức họa như , trong kinh cũng tìm thứ hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-bi-vat-bo-lac-minh-bien-hoa-thanh-than-toan-boi-que/chuong-600.html.]
“Vị là do Lục lão tướng quân mai, tổ tiên nhà nàng ...từng là phỉ khấu vùng Thông Châu, những năm cuối tiền triều nhanh chóng chiếm lĩnh Thông Châu. Về Thánh Tổ giáng xuống, Thánh Tổ cảm thấy nhà tuy phỉ nhưng phỉ tính, liền lệnh cho bọn họ trấn thủ vùng Thông Châu. Bên vốn nhiều đạo phỉ, nhưng từ khi nhà bọn họ trấn giữ Thông Châu, bởi vì quá hiểu rõ địa hình xung quanh, cho nên bách tính bên ngược sống yên .” Lão thái thái cũng chút tán dương, nhưng chuyển giọng , : “Chỉ là...”
“Không còn đạo phỉ nào khác, Hoa gia bọn họ chính là đạo phỉ đầu. Ta bên ngoài , phàm là địa giới Thông Châu, thương hộ lui tới đều nộp ít tài vật lộ phí. Người trong kinh đối với nhà bọn họ đa phần là khịt mũi coi thường, cũng hảo cảm.” Lão thái thái cũng rầu rĩ.
Dù cũng là do Lục lão tướng quân bảo đảm, bà cảm thấy nhất định cũng tệ.
Cho nên bà mới cẩn thận tra xét một phen.
Lần tra , bà thật sự hoảng .
Cô nương tên là Hoa Ỷ Phong, thích nữ trang chỉ thích quân trang, năm sáu tuổi thể cưỡi ngựa con theo phụ g.i.ế.c phỉ. Ở Thông Châu, Hoa gia coi như là thổ hoàng đế, cho nên tính tình Hoa Ỷ Phong cao ngạo cường hãn, một lời hợp là g.i.ế.c !
Cô nương võ công, hơn nữa còn lợi hại, nàng căn bản trúng những nam tử võ công yếu hơn nên mới gả cho bản địa Thông Châu. Nàng tổ tiên Tiêu gia oai hùng, cho nên tự chủ động để phụ trưởng tìm tới Lục lão tướng quân nhờ mai, nếu như Tiêu gia nhi tử thể bất phân thắng bại với nàng, liền nguyện ý gả Tiêu gia con dâu.
Người cảm thấy vốn cũng là một cô nương quy củ, cũng cần giả vờ bức họa gì, cho nên mới cố tình gọi vẽ dáng vẻ oai hùng nhất...
Lúc lão thái thái những lời , mặt già đều chút căng thẳng.
Đối mặt với một cô nương lợi hại như , lão nhân gia cũng chút sợ hãi.
Bà nghĩ tới việc khắt khe cháu dâu tương lai, nhưng bà sợ cháu dâu tương lai trúng bà ầy là một lão thái thái văn khinh, lỡ như xảy chút chuyện vui, tiểu cô nương trực tiếp đập phá viện tử của bà thì bây giờ...
Lão thái thái hy vọng cháu gái mở miệng bác bỏ.