Tiêu Vân Chước phớt lờ nàng .
Khương Nguyên thầm hít sâu một , kiên nhẫn : "Biểu tỷ gần đây trong nhà xảy chuyện gì ? Cô phụ và cô mẫu cãi mấy ngày nay ."
"Tỷ mới trở về nên , cô mẫu và cô phụ nhiều năm ân ái, cô phụ cũng luôn nhường nhịn cô mẫu, ít khi khiến cô mẫu tức giận như ." Khương Nguyên thêm một câu.
"Ngươi tới đây nhảm ?" Tiêu Vân Chước bình tĩnh hỏi.
"Đương nhiên , tới đây là để nhờ biểu tỷ giúp đỡ một chút." Khương Nguyên quả thực thái độ của Tiêu Vân Chước cho tức giận đến nổi điên.
Đây chính là sinh phụ mẫu của nàng đấy, tại thờ ơ như hả?
"Ta giúp gì." Tiêu Vân Chước chút do dự từ chối.
Nàng cũng ngốc, mặc dù phụ rõ với bên ngoài là Điền quản gia phạm gì, nhưng trong lòng nàng rõ ràng, chuyện chắc chắn liên quan đến .
Bởi vì liên quan nên nàng càng quản.
"Biểu tỷ!" Dáng vẻ Khương Nguyên hận rèn sắt thành thép: "Tỷ cũng , Điền quản gia chính là phụ tá đắc lực của cô mẫu ? Cô phụ mặc kệ, trong nhà xảy bao nhiêu chuyện, bây giờ chỉ một câu liền xử trí Điền quản gia, như sẽ tổn thương trái tim cô mẫu! Nếu như là tỷ, bây giờ hẳn sẽ giúp đỡ cô mẫu khuyên nhủ cô phụ, chỉ là một quản gia mà thôi, tha cho ông một , nếu còn dám phạm nữa thì đuổi ngoài cũng muộn!"
"Hiện tại chỉ cần tỷ mở miệng, nhất định cô phụ sẽ , cô mẫu cũng sẽ ghi nhớ lòng của tỷ." Khương Nguyên vội vàng : "Ta cũng là vì cho tỷ thôi."
"Vậy cho hỏi, Điền quản gia phạm gì?" Tiêu Vân Chước đó, nhấp một ngụm gừng.
"Chính là…cái đêm mà tỷ ở nhà , cô phụ bảo ông tìm , nhưng mà ông tìm …" Khương Nguyên cũng thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-bi-vat-bo-lac-minh-bien-hoa-thanh-than-toan-boi-que/chuong-89.html.]
"Nếu như phụ là một tàn nhẫn vô tình thì bây giờ lên như diều gặp gió ." Tiêu Vân Chước cảm thấy buồn : "Tuyệt đối sẽ bởi vì một chút sai lầm nho nhỏ mà đuổi ngoài, thậm chí còn cãi với mẫu nữa.
Cho nên theo thấy, nhất định là Điền quản gia lúc tìm động tay động chân…Để đoán xem thử… Nếu như ông cố ý giấu diếm tung tích của thì… tổn hại thanh danh của , to chuyện cả đêm về nhà ngủ?"
Sắc mặt Khương Nguyên cứng đờ: "Sao… thể chứ?"
Kỳ thực Tiêu Vân Chước càng thiên về vế hơn.
Có thể cho phụ nàng tức giận như , nhất định và vấn đề nguyên tắc.
Mà ảnh hưởng lớn nhất của việc nàng về nhà ngủ ban đêm chính là thanh danh, cho nên phụ mới lo lắng như .
"Điền quản gia cũng cố ý…" Khương Nguyên : "Điền quản gia vì cái nhà nhiều năm như , công lao khổ lao, nếu như chỉ bởi vì một chuyện nhỏ nhặt như mà đuổi ngoài thì sẽ tổn thương đến những khác.
Sau còn ai sẽ thực tình việc vì nhà chúng nữa?"
"Khương gia biểu , đây là nhà , là nhà chúng ." Tiêu Vân Chước nhắc nhở.
Sắc mặt Khương Nguyên trắng bệch, phảng phất như chịu một nỗi oan ức lớn.
"Biểu tỷ thể bao dung đến …Nếu như thì, thì sẽ về với cô mẫu một tiếng, cũng .
Chỉ là xin biểu tỷ suy nghĩ cho cô mẫu, để hai bọn hòa giải càng sớm càng .
Cô mẫu gần đây ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, thấy mà đau lòng, chỉ cần biểu tỷ nguyện ý cầu tình thì ngày mai sẽ thu dọn đồ đạc rời …"