Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - C174

Cập nhật lúc: 2025-10-18 00:38:54
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Chương 174: Mở âm dương nhãn

Ngọc Trường Không từ nhỏ nhiều sách vở, theo cha du lịch khắp nơi nên kiến thức vô cùng rộng. Dưới sự ảnh hưởng lâu ngày, tuy kiên trì với quan niệm "tử bất ngữ quái lực loạn thần"¹, nhưng dù cũng chỉ là từng thấy, nên cũng chỉ coi như là dã sử, tin đồn mà thôi. Sau biến cố lớn xảy năm mười tuổi, liền tin quỷ thần thật sự tồn tại nữa.

Nếu tồn tại, thể ngơ t.h.ả.m kịch như !

Đây là sự thất vọng của đối với thần minh.

hiện tại, một con quỷ mặt mày trắng bệch, lưỡi thè dài ngoằng đột nhiên xuất hiện mắt. Cho dù véo đến rách cả lòng bàn tay, cũng thể mở to mắt dối rằng đây chỉ là một trò ảo thuật .

"Đại nhân, ngài gọi tiểu nhân chuyện gì ạ?" Quỷ treo cổ run bần bật.

"Không việc gì, chỉ gọi ngươi đến để kiểm chứng một chút thôi. Bây giờ kiểm chứng xong , biến ."

Quỷ treo cổ: "!"

Thư Sách

Cho nên, ngài chỉ là một kẻ cặn bã, gọi thì đến, đuổi thì thôi !

Quỷ treo cổ một câu oán hận cũng dám , chỉ ai oán liếc nàng một cái, "vèo" một cái biến mất khỏi tầm mắt của Ngọc Trường Không.

Ngọc Trường Không: "..."

Cổ họng khô, uống một ngụm để trấn tĩnh!

"Đều thấy cả chứ." Sắc mặt Tần Lưu Tây phức tạp.

Ngọc Trường Không nuốt một ngụm nước bọt, : "Cái là?"

"Quỷ treo cổ, c.h.ế.t cũng mấy chục năm , hỏi qua." Tần Lưu Tây một cách nhẹ nhàng.

Đầu Ngọc Trường Không choáng váng. Hắn c.ắ.n nhẹ đầu lưỡi, : "Ta cứ thấy kỳ lạ. Từ khi mắt thể thấy, liền thường xuyên thấy một vài bóng . Ta cứ ngỡ đó đều là , nhưng chớp mắt thấy nữa. Bây giờ xem , bọn họ đều là c.h.ế.t?"

"Chắc ." Tần Lưu Tây vén rèm xe lên, thấy một bán hàng rong đang bán các món ăn kho như đầu heo. Một con ma mặt mày to lớn đang bám ở đó, thè lưỡi liếm. Nàng : "Ngươi xem cái sạp hàng ."

Ngọc Trường Không qua, thấy rõ bán cái gì, nhưng ngửi thấy mùi nước lèo. Lại hai , một trong đó đang bò?

"Cái sạp hàng đó ?"

"Người bán hàng là , nhưng cái kẻ đang thì . Hắn đang hít mùi vị của thịt đầu heo." Tần Lưu Tây .

Dạ dày Ngọc Trường Không co thắt . Hắn híp mắt, hình ảnh đó, trong đầu tự động hình dung rõ ràng lên, nỡ thẳng.

Từ nay về , và thịt đầu heo vô duyên .

"Như cũng thể ăn ?"

"Không thể. Phải cúng dường, chỉ khi sống dâng cúng cho , mới thể hấp thụ tinh hoa của thức ăn. Nếu thì đường nhiều cô hồn như , nguyên liệu nấu ăn chẳng đều chúng hỏng hết ?" Tần Lưu Tây giải thích.

"Vậy con quỷ tại còn ở đó?"

Tần Lưu Tây : "Là một con quỷ tham ăn. Sinh thời chắc là một kẻ ham ăn, đặc biệt yêu thích thịt đầu heo, nên mới chấp niệm với nó. Người khi c.h.ế.t chịu đầu thai, hoặc là chấp niệm, hoặc là thật sự , hoặc là vì lý do khác. Hắn như , e là yêu thích thịt đầu heo đến mức thể rời , chỉ và ngửi mùi để đỡ thèm thôi."

Ngọc Trường Không sửng sốt: "Người khi c.h.ế.t đều chấp niệm ?"

Tần Lưu Tây về phía : "Cũng hẳn . Chấp niệm là do lúc sinh thời niệm tưởng mà ngưng tụ . Nếu lúc sinh thời , khi c.h.ế.t tự nhiên sẽ quyến luyến nhân gian mà ."

Ngọc Trường Không theo bản năng xung quanh.

Tần Lưu Tây: "Không cần tìm, cha ngươi cũng ở đây."

Ánh mắt Ngọc Trường Không buồn bã, nhưng ngay đó : "Không chấp niệm, thì ."

Ngoài miệng thì như , nhưng trong giọng giấu sự cô đơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/c174.html.]

Tần Lưu Tây gì thêm.

Nếu là đột tử, ắt sẽ chấp niệm. Có thể cho một đôi cha chấp niệm, lẽ chỉ con nhỏ thôi.

Không sợ c.h.ế.t, chỉ sợ con đủ lông đủ cánh, che chở.

Chỉ là cha rốt cuộc đầu thai vẫn còn ở nơi nào đó?

Ngọc Trường Không cũng rối rắm chuyện , chỉ hỏi: "Mắt của tại thấy những thứ ? Trước đây cũng ."

"Thông thường, mắt của trẻ con là trong sạch và thuần khiết nhất, nên càng thể thấy những thứ mà bình thường thấy . Càng lớn lên thì càng thấy. những trời sinh một đôi âm dương nhãn, từ nhỏ đến lớn đều sẽ thấy."

Ngọc Trường Không : "Vậy thì đáng sợ lắm nhỉ?"

"Xem khả năng chịu đựng của mỗi . Người nhát gan tự nhiên sẽ cảm thấy đáng sợ. Dù ai cũng c.h.ế.t một cách bình thường như con quỷ treo cổ ." Tần Lưu Tây nhạt.

Ngọc Trường Không: "..."

Một cái lưỡi dài như , mà ngươi c.h.ế.t một cách bình thường. Có ngươi hiểu lầm gì đó về từ "bình thường" ?

"Người khi c.h.ế.t tồn tại dạng hồn thể, nhiều khi sẽ trong trạng thái lúc c.h.ế.t. Ngươi xem ." Tần Lưu Tây hất cằm về một hướng nào đó.

Ngọc Trường Không qua, một đầu đột nhiên lọt tầm mắt. Mà ở phía , một cái đầu đang bay lơ lửng. Dường như cảm nhận , cái đầu , thấy liền định bay về phía .

khi cái đầu thấy Tần Lưu Tây cũng đang ló đầu , da đầu nó tê rần, "vụt" một cái tự gắn cơ thể, hối hả chạy mất tăm!

Ngọc Trường Không: "!"

Nịnh kẻ mạnh, bắt nạt kẻ yếu ?

Ngọc Trường Không về phía Tần Lưu Tây: "Bọn họ sợ ngươi."

Vừa con quỷ treo cổ là , bây giờ con quỷ c.h.ặ.t đ.ầ.u cũng .

"Dù cũng là trong Huyền môn, tu đạo, tất nhiên là thiên địa chính khí hội tụ ." Tần Lưu Tây đắc ý lặng lẽ .

Chúng quỷ: Cũng , là vì ngài quá bạo lực!

Ngọc Trường Không im lặng một hồi, : "Ta sẽ luôn như thế ?"

"Cái thì xem khi mắt của ngươi khỏi hẳn sẽ thế nào. Có lẽ là do dương khí đủ nên mới mở âm dương nhãn ." Tần Lưu Tây : "Nếu cảm thấy bất tiện, sẽ giúp ngươi phong ."

"Cái còn thể phong ?"

Tần Lưu Tây hỏi : "Tại thể? Chỉ là tài liệu cần thiết tương đối khó tìm, nhưng tốn chút tâm tư là thể tìm ."

Ngọc Trường Không hỏi: "Nếu phong thì sẽ thế nào? Sẽ luôn thấy những thứ ?"

"Tự nhiên là đúng . Nếu âm dương nhãn mở, tự nhiên thể thấy những hồn thể . Người nhát gan, thể chất yếu, tâm thần sẽ giày vò, cơ thể tự nhiên cũng sẽ đủ dương khí mà trở nên yếu ớt. Nếu quanh năm yếu ớt, thì tuổi thọ tự nhiên cũng sẽ tổn hại. Đều là bất lợi cho bản . Thể chất yếu, mang âm khí, cũng dễ dàng tà ma nhập ."

Ngọc Trường Không liền nhớ đến lời nàng với Mộc Thế tử, gỡ một lá bùa của thể khiến tà ma nhập , liền : "Ngươi còn cảnh cáo Mộc Thế tử, lẽ nào cũng sinh một đôi âm dương nhãn?"

Tần Lưu Tây lắc đầu: "Âm khí của nặng. Ta bát tự của thế nào, nhưng xem tướng mạo của , là do phú quý của tổ tiên đều đè lên . đồng thời, sát nghiệt mà tổ tiên phạm cũng sẽ đọng trong . Cho nên âm khí nặng. Lại hai phủ lưng âm thịnh dương suy, chắc là bát tự cực nhẹ, dễ những thứ nhập ."

"Chẳng trách, mơ hồ thấy lưng như nhiều theo." Nguyên lai là ảo giác, chỉ là những đó đều sống.

"Hắn chính là một cái lô đỉnh di động, tự nhiên sẽ hấp dẫn những thứ âm tà đến gần."

Ngọc Trường Không xoa lòng bàn tay, : "Trước đây Mộc gia Thế tử tự phụ nên nuông chiều, còn nguyên do . Xem , cũng khó trách Thừa Ân hầu phủ và Vệ Quốc hầu phủ lo lắng để ý đến ."

Tần Lưu Tây lười biếng dựa thành xe, khẽ : "Phúc họa tương y, chỉ xem mệnh của thế nào."

Chú thích:

¹ Tử bất ngữ quái lực loạn thần (子不语怪力乱神): trích từ Luận Ngữ, nghĩa là "Khổng Tử bàn về những chuyện quái dị, bạo lực, phản loạn và thần thánh".

 

Loading...