Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 181: Không biết trời cao đất dày
    Cập nhật lúc: 2025-10-18 14:15:33
    Lượt xem: 18 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Vương thị bước nơi ở của Tần lão thái thái, bà đang vui vẻ đùa nghịch với hai tiểu ca nhi Bình An mà Cố thị bế qua, nét mặt tươi rạng rỡ.
“Đại tẩu.” Cố thị bước lên đón, nhún gối hành lễ.
Vương thị : “Tam cũng qua đây .”
“Hôm nay tiết trời nên con đưa Bình ca nhi và An ca nhi đến thỉnh an mẫu .” Cố thị khoác tay Vương thị, cùng đến mặt Tần lão thái thái.
Vương thị hành lễ , sang hai tiểu tử, thấy chúng sắc mặt hồng hào, tinh thần lanh lợi, còn vẻ gầy yếu của trẻ sinh non nữa, bèn : “Một thời gian gặp, trộm vía Bình ca nhi và An ca nhi da thịt, tinh thần cũng . Tam dụng tâm nhiều .”
Cố thị : “Đâu công lao của em, đều là nhờ trong nhà chu cấp đầy đủ, Tây Nhi cũng cho phương t.h.u.ố.c tắm cường kiện gân cốt nên mới nuôi cứng cáp thế .”
Trong lời của nàng, mấy phần cảm kích xen lẫn may mắn.
Tạ thị đang c.ắ.n hạt dưa bên cạnh liền chen : “Chứ còn gì nữa, kể thì phòng tam là sướng nhất, chi phí thiếu, hầu hạ. Tam đúng là phúc khí.”
Thư Sách
Nụ của Cố thị gượng gạo, nàng Tần lão thái thái : “Tất cả là nhờ phúc khí của mẫu ạ.”
Tạ thị còn định thêm, Vương thị ngắt lời: “Tuy dưỡng , nhưng dù em cũng sinh non, khó sinh, khác nào dạo qua Quỷ Môn Quan một bận, tuyệt đối thể lơ là, vẫn cẩn thận bồi dưỡng mới . Hai đứa nhỏ còn nhỏ, mắt chỉ thể trông cậy em thôi.”
Cố thị hai đứa con trai bằng ánh mắt thương yêu, : “Em hiểu . giờ sức khỏe em cũng lắm , đại tẩu xem trong nhà việc gì em giúp một tay, cứ phân phó con là .”
Vương thị vỗ vỗ tay nàng: “Trong nhà hạ nhân nhiều, em chăm sóc hai ca nhi là công lớn .”
Cố thị vẫn chần chừ. Sau khi sinh, chi phí tuy bằng lúc Tần gia sa sút, nhưng dù cũng hai hạ nhân hỗ trợ, nàng ở cữ cũng an , ăn uống chăm lo, đều là đồ bồi bổ nên thể khôi phục tệ.
Chính vì , giờ Tạ thị lời chua lè, nàng phần hụt , sợ nhị tẩu lấy cớ khác nàng chỉ hưởng lợi, nên vẫn giúp trong nhà chút gì đó, để tam phòng bọn họ cũng chút thể diện.
“Tam , thể . Em chăm sóc hai ca nhi, thì trả nha đầu Cúc Nhi về đây . Em tay , giặt mấy cái áo lót mà thô hết cả .” Tạ thị xòe hai tay , vẻ mặt đầy oán hận.
Vương thị : “Nhị , quần áo của em đều do Phan di nương giặt cho ?”
Tạ thị bực . Sao đại tẩu chuyện ?
Trong nhà thuê hầu, cũng nha giặt giũ, nhưng yếm lót của các cô nương và của nàng thì dám đưa cho họ giặt chung, đều tự giặt. Tiếc là Tạ thị vốn quen hầu hạ, giờ tiết trời lạnh, chịu giặt giũ, nên đều đẩy cho Phan di nương giặt hộ, ngờ Vương thị vạch trần.
Tạ thị cũng hoảng, : “Đó là do Phan di nương điều, thể ăn bám nên mới giành lấy việc, lẽ nào ngăn cản?”
Vương thị đầy ẩn ý: “Vậy ?”
Tần lão thái thái thấy , hắng giọng một tiếng, Vương thị : “Người nhà đẻ con tới an bài thỏa cả chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-181-khong-biet-troi-cao-dat-day.html.]
Vương thị xuống : “Con cũng đang định thưa chuyện với mẫu . Đã an bài thỏa đáng cả , họ ở vài ngày sẽ về.”
Tạ thị đến đây cũng vội thẳng lưng. Người nhà đẻ Vương thị tới, chắc chắn mang quà tới.
Quả nhiên, Vương thị tiếp: “Mẫu con sai gửi ít ngân lượng tới phòng lúc cấp bách, cũng nhiều, chừng một hai ngàn lượng. Con đang nghĩ là dùng tiền tìm chút sinh kế cho gia đình, mẫu thấy ? Dù chi tiêu trong nhà cũng lớn, con cái còn sách, bên Tây Bắc cũng lo lót. Chỗ nào cũng cần dùng tiền, chỉ dựa hoa lợi ruộng đất, dù chắt chiu tằn tiện cũng chỉ đủ nuôi sống cả nhà, nhưng nếu đến việc quan hệ, lễ nghĩa thì e là đủ. Con tìm việc ăn gì đó tiền, trong tay tiền mới thể yên tâm.”
Tần lão thái thái gật đầu: “Con nghĩ là chu đáo.”
“Đại tẩu, một hai ngàn lượng thì ăn gì chứ?” Tạ thị hỏi: “Nhà chúng cũng nam nhân tuổi trưởng thành ngoài lo liệu, việc ăn , thế nào?”
Trước khi Tần gia suy bại, chuyện ăn trong nhà đều do Tần Bá Khanh, chức quan, xử lý. Hiện giờ, nam đinh trong Tần gia hễ mười hai tuổi đều lưu đày, xét về nam đinh thì chỉ còn Tần Minh Kỳ của nhị phòng, nó sinh cuối đông, năm nay tròn mười hai.
Vương thị hờ hững nhấp một ngụm , : “Nhị đề nghị gì chăng?”
Tạ thị lập tức tỉnh táo tinh thần, : “Phụ và các thúc đều ở Tây Bắc, hiện giờ nam đinh trong nhà, xét về vai vế thì chính là Kỳ ca nhi nhà . Hay là tìm một chưởng quỹ và một kế toán đáng tin cậy, để nó theo học gánh vác việc ? Chứ lẽ, để nữ quyến chúng mặt?”
Vương thị suýt nữa bật . Tuy con nhà nghèo sớm gánh vác, gặp biến cố gia đình thì đứa trẻ cũng nên trưởng thành hiểu chuyện, nhưng hề bàn đến việc sẽ ăn cái gì, thế nào, tốn bao nhiêu bạc, kế hoạch , Tạ thị vội đẩy con ôm việc, cũng sợ mất trắng ngàn lượng bạc .
Nếu là đây, ngàn lượng bạc cho đứa trẻ rèn luyện, mất thì cũng thôi, coi như bỏ tiền mua bài học. với tình cảnh của Tần gia hiện tại, thể lãng phí bạc để mua bài học như .
Tạ thị, đúng là chút trời cao đất dày.
Cố thị cũng cảm thấy quá đáng, nhị tẩu dám mở miệng lớn lối như , huống hồ bạc là do nhà đẻ đại tẩu đưa tới.
Vương thị đặt chén xuống, : “Ca nhi lớn , cũng nên giúp lo liệu việc nhà. Tây Nhi , Triệu Đồng tri vị trí y vững, chắc chắn sẽ đổi . Con đang nghĩ cũng sắp Tết , đợi qua một thời gian nữa sẽ tìm trường học, gửi cả Kỳ ca và Thuần ca học. Nếu nhị cảm thấy Kỳ ca nhi lo liệu việc vặt giỏi hơn sách, cứ để nó theo học cách việc cũng .”
Cái gì, học?
Sắc mặt Tạ thị lập tức tái .
Nói đùa , thể sách thi cử công danh, ai nguyện ý lo mấy việc vặt vãnh hạ đẳng đó, thể nên cơ đồ gì chứ?
“Hồ đồ!”
Ngay lúc Tạ thị hổ , Tần lão thái thái rốt cuộc cũng lên tiếng. Bà trừng mắt Tạ thị, bất mãn mắng: “Kỳ ca nhi mới lớn từng nào, là tuổi để sách, dính dáng gì đến chuyện ăn vặt vãnh đó? Nó xã giao, giao tiếp với thương nhân? Chỉ sợ kịp câu nào lừa . Bổn phận của nó là lo mà sách cho !”
Tạ thị ngượng ngập : “Mẫu , con chẳng qua là thấy trong nhà nam nhân trưởng thành, mới đẩy Kỳ ca nhi đỡ đần một chút, chứ thật sự nó buôn bán.”
Tần lão thái thái với Vương thị: “Con ý tưởng và kế hoạch gì, cứ thẳng .”
