Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 185: Tiểu tổ tông là để đem bán
    Cập nhật lúc: 2025-10-18 14:21:13
    Lượt xem: 14 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tại Thanh Bình Quan.
Thanh Viễn đạo trưởng cảm thấy mấy sợi tóc lơ thơ đầu sắp chính vò cho rụng hết. Ông chẳng hiểu tiểu tổ tông nhà rước Mộc Tích, cái tên tiểu sát tinh tới đây, thực sự quá khó hầu hạ.
Mỗi ngày một kiểu. Ngay cả chim chóc núi thấy đều vội vàng đập cánh bay , chỉ sợ bắt thành chim nướng. Ngay cả mấy chậu quân tử lan mà ông tỉ mỉ chăm sóc cũng vặt trụi lá.
Nếu Tần Lưu Tây, vị tổ tông , còn tới rước cái tên sát tinh , ông... ông sẽ noi gương sư phụ, bỏ khỏi quán!
“Đạo trưởng, đạo trưởng…”
Rầm!
Thanh Viễn cánh cửa phòng đá bao nhiêu , giờ đang lung lay sắp sập, ông lặng lẽ niệm một tiếng đạo hiệu: “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn! Nếu bần đạo nghiệp chướng, cứ cho một nhát thống khoái luôn , thực sự cần lấy cánh cửa của bần đạo mà giày vò.”
(Cửa: Vô dấu chân, “mạng sống” của cửa thật đáng lo ngại.)
Mộc Tích xuất hiện ở cửa phòng, thấy Thanh Viễn đang quỳ chiếc kỷ nhỏ, liền “hắc” một tiếng: “Tiểu gia ngay lão thần côn nhà ngươi đang trốn ở đây tìm yên tĩnh. Mau , tên tiểu thần côn trốn ở , khi nào thì tới?”
Thanh Viễn dậy, chắp tay hành lễ, : “Thiện nhân, ngài cũng là đường đường Thế tử gia xuất huân quý, là văn nhã, cái cửa ... ngài thể giơ cao đ.á.n.h khẽ, đừng đạp nó nữa ? Nó chịu nổi quý chân của ngài !”
Mộc Tích liếc cánh cửa, hất cằm : “Một cánh cửa rách thì đáng mấy đồng. Đá hỏng tiểu gia đền, ngươi chỉ cần cho chỗ trốn của tiểu thần côn , bộ cửa nẻo trong đạo quan , tiểu gia mới hết cho ngươi.”
Thanh Viễn híp mắt, : “Bần đạo loại đạo sĩ như …”
“Tiểu gia thấy tượng thần ở thiên điện của các ngươi cũ quá , tạc cái mới , mạ vàng nhé?” Mộc Tích chắp tay lưng .
Thanh Viễn nén trái tim đang đập loạn, vẻ rụt rè: “Tục ngữ câu quân tử nhận của bố thí, ngài còn vu khống…”
Mộc Tích liền ngắt lời: “Song Toàn, lấy bạc .”
Song Toàn lập tức lấy năm tờ ngân phiếu, mỗi tờ một trăm lượng, từ trong tay áo đưa tới.
Thanh Viễn đưa tay nhận ngân phiếu, nụ nở rộ: “Thiện nhân là quyên tiền nhang đèn ? Mời thiện nhân lối đại điện.”
Song Toàn buông tay, : “Tiền nhang đèn sẽ công đức. vị tiểu đạo sĩ ở , đạo trưởng cũng nên cho thế tử chúng chút tin tức chứ.”
Thanh Viễn tủm tỉm: “Ngài yên tâm, Tổ sư gia nhất định sẽ thỏa mãn tâm nguyện của thiện nhân. Thiện nhân sẽ sớm như ý mà gặp mặt thôi.”
Tiểu tổ tông gì chứ, đều là để đem bán cả.
Mộc Tích hừ một tiếng: “Ngươi nhất là lừa . Nếu , tiểu gia san bằng cái Thanh Bình Quan của ngươi!”
Thanh Viễn tươi , thầm nghĩ: “Chính ngươi còn đang đeo đầy bùa chú pháp khí hộ mệnh, mà dám ở đây năng xằng bậy? Cũng sợ mặt Tổ sư gia mà mất hết linh khí .”
dù cũng mới công đức ít tiền nhang đèn. Thôi thì nể mặt tiền, vì chí hướng lớn lao là đưa Thanh Bình Quan trở thành thiên hạ nhất đạo quan, tạm nhịn .
Chờ tiểu tổ tông tới, xem còn hùng hổ nữa ! Vị mới là Sát Thần thực thụ!
Thanh Viễn với vẻ mặt chút gian xảo, hai chòm râu cá trê cứ rung rinh.
Mộc Tích vô tình liếc thấy, bất giác thấy lạnh sống lưng. “Mẹ kiếp, cái đạo quan rách chẳng lẽ quỷ?”
…
Tần Lưu Tây thò đầu về phía đạo quan núi, khẽ nheo mắt. Nàng cảm thấy gì đó , cứ như là gài bẫy.
Ngọc Trường Không cũng ngoài. Giờ đây mắt thấy ánh sáng, cái gì cũng thấy mới mẻ, ngay cả ánh sáng chiếu mắt cũng thấy chói lóa.
Tựa như việc thấy ánh sáng, cũng tệ như vẫn tưởng.
Thư Sách
Chàng về phía Tần Lưu Tây. Trên nàng đang bao quanh một vầng kim quang nhu hòa, càng thêm rực rỡ, khiến cho gương mặt nàng cũng dường như đang phát sáng.
Đôi mắt , phong ấn cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-185-tieu-to-tong-la-de-dem-ban.html.]
“Hử?” Tần Lưu Tây sang: “Ngài gì cơ?”
Ngọc Trường Không sững sờ. “Mình miệng ?”
“Ta cảm thấy, đôi mắt thể thấy những thứ thường thể thấy, phong ấn cũng .”
Tần Lưu Tây nhướng mày: “Một đường tới đây, ngài cũng thấy ít hồn thể , sợ ?”
Ngọc Trường Không lắc đầu: “Còn lâu mới đáng sợ bằng lòng .”
Tần Lưu Tây , nàng đồng tình với câu .
“Thực , cảnh tượng đáng sợ nhất chính là tận mắt thấy cha c·hết t.h.ả.m ngay mặt, mà bản bất lực. Cảnh đó còn đáng sợ hơn vạn việc thấy oán quỷ.” Ngọc Trường Không trầm giọng .
Tần Lưu Tây : “Ta cũng mấy lời kiểu ‘chuyện cũ qua’. Đã oán, thì kết thúc nó.”
“Cũng may cô giống nhà Phật, mấy câu ‘oan oan tương báo bao giờ mới dứt’, ‘nên buông bỏ thù hận’ .”
Tần Lưu Tây nhạo: “Ta đây vốn trọng nhân quả, cũng là thù báo thù, oán báo oán. Bản tính , lấy tư cách gì khuyên khác buông bỏ? Chưa trải qua nỗi khổ của khác, thì đừng khuyên lương thiện. Cứ việc của là .”
Ngọc Trường Không nhạt: “Như .”
“Nếu ngươi phong ấn đôi mắt , học cách khống chế cảm xúc, đừng để đám quỷ hồn đó phát hiện ngươi thể thấy chúng. Nếu , dù chúng nhập ngươi , cũng sẽ cứ quấn lấy ngươi, cũng phiền phức lắm.” Tần Lưu Tây thêm, “Có những con quỷ nhất định là nhập ai, khi chúng chỉ tìm giúp đỡ thì ?”
Ngọc Trường Không khẽ nhướng mày: “Ta cũng mù mười năm, nên giả mù thế nào, ít nhiều cũng . như cô , nếu phát hiện mà chúng cứ quấn lấy thì cũng phiền phức. Cho nên, pháp chú kinh văn nào để ‘mời’ bọn họ ?”
“Muốn học ?”
Ngọc Trường Không chắp tay: “Vậy xin Tiểu Tần tiếc lời chỉ giáo.”
“Dạy chứ, ngươi chính là cư sĩ của Thanh Bình Quan mà.”
Ngọc Trường Không mỉm gật đầu: “Một đạo quan ‘ hàng thật’ như , trở thành cư sĩ cũng lỗ.”
Tần Lưu Tây vẻ nghiêm túc: “Ngươi đúng là tinh mắt thật. Yên tâm, một khi ngài là cư sĩ của Thanh Bình Quan, trong quán sẽ che chở cho ngươi. ”
“Được.”
“Trước mắt, cứ giải quyết cái phiền phức .” Tần Lưu Tây thấy sơn môn của Thanh Bình Quan, cũng lập tức các ám vệ của Mộc Tích đang mai phục ở .
Mà Ngọc Trường Không thì Thanh Bình Quan sừng sững ở lưng chừng núi, quanh một vòng, trong lòng thầm tính toán phương vị. Một bức lập thể đồ Ngũ hành Bát quái hiện trong đầu .
“Mạo hỏi một câu, Thanh Bình Quan… chăng trận pháp?”
Tần Lưu Tây chút kinh ngạc: “Ngươi ?” Nàng dừng một chút : “À , Ngọc Trường Không tài hoa hơn , đối với trận pháp, ắt hẳn cũng tìm hiểu.”
Ngọc Trường Không : “Ta , nhưng chỉ là lúc nhỏ gia phụ dạy cho, học tinh thông. Chỉ là xem phương vị, bố cục của đạo quan và cảnh vật xung quanh, thấy mơ hồ giống một bức Ngũ hành Bát quái đồ, nhưng cũng thể là nhầm.”
“Ngươi nhầm , đây đúng là một Ngũ hành Bát quái đồ. Mà trong đồ , còn một đại trận hộ sơn, gọi là Cửu Tinh Huyền Trận, để nuôi dưỡng đạo quan, để bảo hộ khí hậu một phương.”
“Cửu Tinh Huyền Trận? Chỗ huyền diệu của nó là gì?”
“Nếu thiên tai chiến loạn, chỉ cần khởi động trận pháp, thể bảo hộ đạo quan và những bên trong suốt ba tháng vô sự.” Tần Lưu Tây kiêu ngạo đáp.
Đồng tử Ngọc Trường Không chấn động. “Có thể bảo hộ ba tháng, lợi hại đến ?”
Nếu lời Tần Lưu Tây là thật, bố cục kỳ môn còn lợi hại hơn tưởng tượng nhiều. Không, nàng sẽ dối!
Trong mắt Ngọc Trường Không ánh lên vẻ hưng phấn, định hỏi cho rõ, thì một bóng màu đỏ rực nhảy xổ .
“Ha, lão thần côn Thanh Viễn quả nhiên nhận tiền của tiểu gia vô ích! Tên tiểu thần côn nhà ngươi quả nhiên tới!”
Tần Lưu Tây: “…”
Quả nhiên dự cảm sai, bán !
