Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 190: Phá giải thuật chú
    Cập nhật lúc: 2025-10-19 12:09:59
    Lượt xem: 23 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chiêu phu nhân giúp con gái giải cái chú mượn mệnh , Tần Lưu Tây đương nhiên nhận lời. Dù thì, trộm mượn mệnh là tà thuật, mà Chiêu Thanh Mạn vô tội bao? Nàng gặp thì lý nào yên ngơ.
Tần Lưu Tây bèn tự chuẩn những vật dụng cần thiết để giải thuật chú. Nàng lấy sinh thần bát tự của Chiêu Thanh Mạn, vẽ lá bùa Hóa Sát và bùa Bản Mạng, sắp xếp thứ.
Trong lúc chờ đợi, Chiêu Thanh Mạn đến bên Chiêu phu nhân, đang sắc mặt tái mét, nhẹ giọng an ủi: “Mẫu , sức khỏe ngài , đừng quá tức giận mà hại .”
“Bảo tức giận?” Chiêu phu nhân nghiến răng: “Ta thương nó thể trạng yếu ớt, lễ tết mỗi khi giao mùa, khi nào gửi t.h.u.ố.c bổ, quần áo bốn mùa cho nó? Ngay cả con chim thước , cũng là thấy nó suốt ngày buồn chán trong nhà, mới mua từ tay thương buôn về cho nó giải khuây. Ta là dì ruột, đối xử với nó chẳng khác nào con đẻ, với nó ở chỗ nào?”
Chiêu Thanh Mạn im lặng. Nàng đỡ cho Tình biểu tỷ vài câu, nhưng lời đến bên miệng tài nào thốt .
“Ta tự thấy đối xử quá , với dì của con, cũng muôn phần tôn kính. Ta bà vẫn luôn ghen tị vì gả cho cha con, gia đình mỹ mãn, đủ nếp đủ tẻ, trong khi bà chỉ đành bất lực dượng của con hết đến khác rước mới về nhà. Ta bao giờ khoe khoang mặt bà , luôn cố gắng khiêm nhường. Đối với bà , với biểu tỷ, biểu con, thứ gì mà gửi qua? bà gì?”
Chiêu phu nhân càng càng kích động, nước mắt ứa : “Mượn mệnh đó, Mạn Nhi! Đây là mượn mấy đồng tiền, mà là mượn mệnh! Tiểu đạo trưởng , mệnh mà cứ mượn mãi, sẽ ? Cuối cùng chẳng chỉ còn một c·hữ ‘c·hết’ ?”
Chiêu Thanh Mạn khẽ thở dài: “Mẫu , suy cho cùng thì mệnh của con vẫn còn , nếu thể phát hiện chuyện ngay đúng lúc .”
“, mệnh con , nên mới gặp quý nhân.” Chiêu phu nhân đưa tay vuốt ve gò má con gái: “ Mạn Nhi, lỡ như con xui xẻo thêm một chút nữa, bỏ lỡ mất cơ hội , thì chẳng mẫu mất con ? Như chẳng là lấy mạng của mẫu ?”
Chiêu Thanh Mạn ôm lấy cánh tay bà, dụi dụi đầu.
Chiêu phu nhân vuốt mái tóc đen của con gái: “Cả 'chim thước' và tên 'Tình', tiểu đạo trưởng dù lợi hại đến , nó nuôi một con chim thước? Chắc chắn là ngài đoán trúng. Ta cứ tạm coi như chuyện chỉ là trùng hợp, là chúng trách nhầm . Nếu , do họ , thì họ sẽ bình an vô sự, chúng cũng nhắc . nếu đúng là họ , thì việc gặp phản phệ... đó chính là mệnh của họ.”
Đến câu cuối, giọng bà trở nên lạnh lùng: “Ai cũng mệnh của riêng . Bọn họ quý trọng mệnh của , thì chỉ thể tự trách bậy, động tâm địa xa, thể trách khác. Mạn Nhi, con cũng nhớ kỹ, lòng hại thì , nhưng nếu hãm hại, thì thù báo thù, ăn miếng trả miếng. Kẻ vứt bỏ tình là bọn họ, chúng .”
“Mẫu , con hiểu .”
Chiêu phu nhân vỗ vỗ tay con gái, ho sù sụ.
…
Mộc Tích ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao mới dậy. Vừa tỉnh giấc Song Toàn báo là hôm qua nhà họ Chiêu , là tìm Tần Lưu Tây hóa giải khốn cục, hiện giờ Tần Lưu Tây chuẩn .
“Đến thật ?” Mộc Tích bắt đầu thấy hứng thú, xoa cằm : “Tên tiểu thần côn bọn họ hôm nay ắt sẽ , nên mới xuống núi mà ở đạo quan qua đêm, ngờ họ đến thật. Xem , tiểu thần côn đúng là vài phần bản lĩnh thật sự, đoán trúng đó.”
“Thế tử gia, là Bất Cầu đại sư. Ngay cả Thanh Viễn đạo trưởng, tuổi tác đáng bậc cha chú nàng, mà còn tôn xưng một tiếng 'sư ', đủ thấy địa vị của nàng tầm thường. Ngài đừng cứ 'tiểu thần côn' 'tiểu thần côn' nọ, thật bất kính!” Song Toàn khuyên.
Mộc Tích : “Nàng là đại sư thì cũng là đạo sĩ, mà đạo sĩ thì là thần côn, gọi sai chỗ nào?”
“Vâng . ngài cũng nên kiềm chế một chút, tôn trọng một chút . Ngài cũng nàng vài phần bản lĩnh, lỡ như nàng gì ngài, mấy lá bùa chú mất hiệu lực, thì ?” Song Toàn : “Người của Huyền môn là 'tà môn' nhất, ngài cũng chuyện nhà họ Chiêu hôm qua đó, mượn mệnh cơ mà, thấy ghê !”
Mộc Tích: “Nàng dám trò đó với ?”
“Lỡ , ngài ? Giống như Chiêu cô nương đó, nếu Bất Cầu đại sư vạch trần, bọn họ mượn mệnh? Có thể thấy, đạo trưởng của Huyền môn mà thật sự chút chuyện mờ ám, thì đúng là thần quỷ , thực sự là bản lĩnh thông quỷ thần, khó lòng phòng nhất.” Song Toàn với vẻ mặt đầy kính sợ.
Bản lĩnh thông quỷ thần, mờ ám, như đao thật thương thật đ.â.m chém. Nếu thông thạo đường , thì căn bản gì mà bại .
Cho nên, nhất là đừng tự tìm đường ch·ết mà đắc tội với .
Mộc Tích cho phát phiền, xua tay: “Nàng gì cũng là đại sư, loại tiểu nhân mờ ám như ngươi . Được , tiểu gia chừng mực, xem náo nhiệt một chút.”
Hắn mặc kệ Song Toàn, cất bước chạy . Song Toàn chỉ đành ôm áo khoác vội vàng đuổi theo, núi trời lạnh, thể để chủ tử cảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-190-pha-giai-thuat-chu.html.]
Mộc Tích chạy một vòng mà thấy Tần Lưu Tây , ngược đụng Ngọc Trường Không đang dâng hương ở chính điện.
“Tiểu thần côn ?”
Ngọc Trường Không nhíu mày, nghiêng đầu: “Thừa Ân Hầu dạy ngươi quy củ lễ nghi, rằng ở đạo quan chùa chiền thì hô to gọi nhỏ, càng ồn ào ? Ngươi còn khẩu xuất cuồng ngôn, là chê bùa chú pháp khí đeo nặng quá ?”
“Hắc, cha còn dạy huấn , mà ngươi dám lên mặt dạy ?” Mộc Tích cực kỳ khó chịu.
Ngọc Trường Không rũ mắt, cắm từng nén hương lên, : “Bề nhà ngươi dạy, ắt sẽ khác họ dạy dỗ ngươi.”
“Ngươi!”
Ngọc Trường Không xoay đến ngọn đèn Trường Minh của cha , lẳng lặng một hồi mới bước ngoài.
Mộc Tích đuổi theo, chạy đến hậu điện thì ngăn , lý do là bên trong đang pháp sự, ngoài .
Ngọc Trường Không thấy Mộc Tích định xông , liền túm cổ áo , trầm giọng cảnh cáo: “Đừng càn! Quấy rầy đang phép sẽ khiến đối phương loạn tâm thần, tổn hại đến thể!”
Mộc Tích bĩu môi, hừ một tiếng, nhưng cũng xông nữa.
Bên trong hậu điện, Tần Lưu Tây lập một tế đàn nhỏ, hương thắp trong lò. Nàng khoác lên bộ đạo bào màu vàng kim, áo choàng thêu thần tượng Tổ sư gia sống động như thật, n.g.ự.c đeo một pháp khí linh ngọc hình đồng tiền, thần sắc vô cùng trang nghiêm.
Thư Sách
Trước đàn, tám ngọn đèn dầu thắp sáng, trong đó một ngọn là đèn Bản Mạng ghi sinh thần bát tự của Chiêu Thanh Mạn.
“Chiêu phu nhân, xác định ? Một khi thuật chú phá, kẻ mượn mệnh chắc chắn sẽ gặp phản phệ, thọ nguyên nhất định tổn hại.”
Mượn mệnh vốn là chuyện nghịch thiên, một khi phá, ắt sẽ gặp phản phệ, cũng sẽ trời phạt, bởi đây là chuyện thương thiên hại lý. Trừ phi là cam tâm tình nguyện cho mượn mệnh, nhưng dù cũng sẽ tổn hại thọ nguyên.
Chiêu Thanh Mạn chút khẩn trương, về phía mẫu .
Chiêu phu nhân ngọn đèn Bản Mạng , thần sắc lạnh nhạt, : “Xin đạo trưởng cứ phép. Ta chỉ cần con gái sống , còn những khác, quản .”
Tốt , đều là do mệnh của họ!
