Sau khi phá giải thuật mượn mệnh cho Chiêu Thanh Mạn,   trị chứng ho suyễn cho Chiêu phu nhân xong, Tần Lưu Tây dẫn hai  con họ đến chính điện, đặt ngọn đèn Thất Tinh lên bàn thờ  tượng Tổ sư gia.
Chiêu phu nhân cũng   điều, đưa mắt  hiệu cho bà v.ú bên cạnh. Bà v.ú lập tức  công đức thêm chừng hai ngàn lượng tiền nhang đèn, khiến Tần Lưu Tây vui đến hớn hở  mặt.
Không tệ, phen  coi như   lập  công trạng thực sự,  miệng Tổ sư gia cũng như đang  tươi hơn hẳn.
Mọi việc  xong, Chiêu phu nhân liền mang theo Chiêu Thanh Mạn cáo từ. Bà còn   đến phủ thành một chuyến để dò la tin tức, cũng là  hỏi thẳng  trưởng tỷ , cớ sự gì mà  đến nông nỗi .
Hai   bước  khỏi cửa thì     điện. Người nọ  thấy Tần Lưu Tây, thoáng sững sờ,  lập tức bước nhanh tới.
“Tiểu công tử, là ngài ?”
Chiêu phu nhân dừng bước, ngoái .
Tần Lưu Tây cũng  chút ngẩn ngơ,   phụ nữ đang tiến  gần, nàng ngạc nhiên: “Là bà ? Tạ đại nương tử,  bà  đến đây?”
Người phụ nữ  mắt chẳng  ai xa lạ, mà chính là vị nương tử của Tạ Khải Khang,  mà hồi tháng Tám, nàng    tay cứu giúp. Không ngờ  gặp bà  ở đây.
Người phụ nữ  khổ: “Ngài đừng gọi  là Tạ nương tử nữa,  vốn họ Chu.”
“Chu đại nương tử.”
Chu thị hành lễ với nàng: “Ta đến Ly Thành để bàn chuyện  ăn,   bùa bình an của Thanh Bình Quan  linh nghiệm nên ghé  thắp nén hương,  ngờ  gặp  tiểu công tử ở đây, thật sự là duyên phận.”
“Ta là đạo trưởng của Thanh Bình Quan, đạo hiệu Bất Cầu.”
Chu thị kinh ngạc, nhưng  bừng tỉnh ngộ: “Thì  là . Hèn gì lúc  công tử  thể một lời  trúng chuyện  xa dơ bẩn của nhà , hóa  là ngài sớm   thấu thiên cơ.”
Tần Lưu Tây nhướng mày: “Chẳng lẽ là... phòng nhì và đứa con riêng bên ngoài của  tìm tới cửa  ?”
Chu thị  lạnh: “ là như . Ngài  sớm  thấu,  cũng  giấu gì ngài. Khi  mang cái th·i th·ể đó về quê,  của huyện nha liền tìm tới cửa. Ta lúc đó mới      chuyện táng tận thiên lương. Chỉ  thể tự trách  và phụ   mắt  tròng, nhầm  sói đội lốt  mà gả cho . Hắn  ch·ết, vụ án đó cũng nhanh chóng  khép . Ta  cho  an táng, lập bia cho cô gái họ Lăng và cha của cô , đốt tiền giấy cúng tế. Sau , cứ đến tiết Thanh Minh,  cũng sẽ sai  đến viếng mộ, xem như là một chút tâm ý và cũng là để tạ .”
Tần Lưu Tây  xong liền gật đầu: “Nương tử  lòng thiện, ắt sẽ  phúc báo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-193-tinh-co-gap-co-nhan-danh-tieng-noi-xa.html.]
Chu thị thở dài: “Cũng là  trong khả năng cho phép thôi. Sau khi tin tức về cái ch·ết của gã quỷ đó truyền ,  đàn bà  liền dẫn con trai đến nhận họ hàng, đòi chia gia sản, hừ!”
Khi hai  con họ tìm đến, bà  mới hiểu những lời Tần Lưu Tây  lúc  là  ý gì. Bản  bà vốn là   ăn, xuất  thương hộ, tính tình quyết đoán, tự nhiên sẽ  để đối phương  toại nguyện. Bà chỉ  một câu " ch·ết   đối chứng",  thêm việc bà  sớm đoạn tuyệt quan hệ với Tạ Khải Khang, liền đuổi thẳng hai  con họ .
“Mọi chuyện đều  qua . Nương tử cứ  nhiều việc thiện, quảng tích âm đức, ắt sẽ gặp  lương duyên, an hưởng tuổi già.” Tần Lưu Tây  .
Có lẽ là nhờ việc giúp cha con nhà họ Lăng lập mộ, tướng mạo của Chu thị   chút  đổi, tích thêm  âm đức. Sau  bà sẽ  con cháu lo hậu sự,  an hưởng tuổi già.
Chu thị  xong vô cùng vui mừng: “Vậy xin nhận lời chúc  lành của ngài. Ta  công đức thêm ít tiền nhang đèn.”
“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn! Thiện nhân đại thiện, ngài cứ tự nhiên.” Tần Lưu Tây lấy một lá bùa bình an đưa cho bà,  gọi đạo đồng trong điện  hướng dẫn bà dâng hương, còn  thì   khỏi chính điện.
Chiêu phu nhân lúc  mới bước tới, cùng Chu thị bắt chuyện vài câu. Khi   Tần Lưu Tây  đây cũng từng phán mệnh chuẩn xác cho bà, bà  khỏi vô cùng thán phục:
“Vị Bất Cầu đại sư của Thanh Bình Quan , tuổi còn trẻ mà  tinh thông cả đạo pháp lẫn y thuật, thật sự là tu vi cao thâm.”
Sau khi hai  họ rời khỏi Thanh Bình Quan, hễ gặp ai cũng đều hết lời ca ngợi Tần Lưu Tây. Nhất thời, danh tiếng của Thanh Bình Quan  một vị đại sư tên Bất Cầu, tinh thông cả đạo pháp lẫn y thuật, nhanh chóng  lan truyền  xa.
Thư Sách