Tần Lưu Tây   khỏi chính điện, thấy Ngọc Trường Không đang  gì đó với Thanh Viễn, bèn  tới.
“Mọi chuyện  thỏa  ?” Ngọc Trường Không  hỏi nàng.
Tần Lưu Tây gật đầu: “Hai  đang  gì ở đây?”
Ngọc Trường Không liền : “Ta nghĩ    cũng là cư sĩ của Thanh Bình Quan,  còn theo cô học đạo pháp, thời gian ở đạo quan  lẽ sẽ nhiều, nên  thỉnh hai bài vị vãng sinh cho cha   thờ trong quán, cũng tiện cho việc dâng hương.”
“Cũng , đặt ở  tòa của Tổ sư gia, cũng để hưởng chút hương khói. Việc khắc bài vị cứ giao cho Thanh Viễn lo liệu. Trong quán còn gỗ  ?” Câu  là nàng hỏi Thanh Viễn.
Thanh Viễn thầm nghĩ: Trong quán  bao nhiêu gỗ, lẽ nào ngài    ? Trước  ngài lười biếng  chịu  gì, đến nỗi tín chúng tới dâng hương cúng dầu mè cũng ít ỏi, huống hồ là   lập bài vị,  càng hiếm. Cho nên  gỗ tích trữ trong quán,    thổi chứ,  mấy chục cái bài vị vẫn dư sức.
“Gỗ thì tự nhiên là , chỉ xem Ngọc công tử  chọn loại nào.” Thanh Viễn  , "Giá cả mỗi loại  khác ."
Thư Sách
Ngọc Trường Không : “Tất nhiên là  chọn loại .” Chàng dừng một chút   tiếp: “Tiền thúc  đến xem xưởng tạc tượng, tượng vàng của Tổ sư gia vài ngày nữa là  thành. Đến lúc đó  cần lập đàn lễ riêng để an vị ? Không   cần chọn ngày , và  mời ai đến chủ trì?”
Tượng vàng  thành?
Tần Lưu Tây và Thanh Viễn  , trong mắt cả hai đều ánh lên vẻ vui mừng.
“Tìm một ngày  lập đàn khai quang, cũng mời các tín chúng đến xem lễ, ngươi sắp xếp .” Tần Lưu Tây : “Ta sẽ tự  gửi tin cho lão đầu, bảo ông  về chủ trì. Đi chơi lâu như  , cũng nên về thôi.”
Việc an vị tượng vàng là đại sự trong quán, nhất định   một pháp đàn long trọng.
Thanh Viễn : “Hiện giờ tín chúng và khách hành hương ngày càng nhiều,  sắp đến cuối năm,    mời chúng   lễ cũng tăng lên.  đạo trưởng đăng ký ở  Thanh Bình Quan chúng   quá ít,  lúc cũng lo  xuể. Phải mời thêm chút đạo hữu đến quán chúng  đăng ký mới . Chưa   xa, chỉ riêng việc nghi thức lập đàn cầu khấn cũng  tìm , nếu ... Bất Cầu sư ,  là ngài…”
“Ta  mấy cái đó bao giờ!” Tần Lưu Tây từ chối thẳng thừng: “Ta yếu ớt thế nào ngươi   ? Ngày thường vẽ bùa, khám bệnh kiếm tiền nhang đèn chẳng  đều là  ? Giờ còn bắt   lễ lập đàn,   mệt ch·ết  gì? Không  khả năng! Không thì đóng cửa quan luôn !”
Bảo nàng   lễ lập đàn cầu khấn là chuyện  thể nào,  rườm rà  phức tạp, nàng  ! Cứ ép nàng , nàng liền nổi loạn!
Thanh Viễn thấy nàng "đại nghịch bất đạo" như , lời   đều nghẹn , chỉ   ngừng đưa mắt  hiệu. Có  ngoài ở đây,   gì cũng  giữ thể diện một chút chứ!
Tần Lưu Tây thầm nghĩ: Giữ cái gì mà giữ! Có  ngoài ở đây là  tâng bốc , để  " tài nhiều việc" gánh hết  gì? Đừng hòng! Tuyệt đối  thể!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-194-vi-tieu-to-tong-nay-choc-khong-noi.html.]
Thanh Viễn: “…”
Ngọc Trường Không rũ mắt, che  ý , vờ như   thấy hai  đang "đấu khẩu" bằng mắt.
“Đạo hữu trong quán đúng là  ít thật. Nghe  mỗi năm  cuối năm các vị còn  phát cháo, tặng thuốc, tặng đồ. Năm nào cũng như , quả thực cần thêm vài vị đạo hữu phụ giúp gánh vác.” Ngọc Trường Không .
Tần Lưu Tây : “Mấy năm nay Huyền môn danh tiếng  nổi, đạo hữu  bản lĩnh thật sự cũng  tìm đến quán chúng , mà nghiêng về Phật môn nhiều . Lát nữa  sơn môn dán một cái cáo thị, chiêu mộ đạo trưởng đến đăng ký. Người  duyên ắt sẽ tự tìm đến  đồng môn của Thanh Bình Quan thôi.”
Thanh Viễn cũng nghĩ như .
Hiện giờ khách hành hương của Thanh Bình Quan ngày càng nhiều,    ở  quán, cũng   nhân lực để lo liệu công việc. Trông chờ  cái đồ lười Tần Lưu Tây  thì đừng  mơ, nàng chịu  tay vẽ vài lá bùa  là nể mặt lắm .
Nếu còn ép nàng  thêm chút nữa, e là nàng dám lật cả cái đạo quan  mất!
Vị tiểu tổ tông , chọc  nổi. Chỉ  thể cung phụng thôi!