Vào thành, Tần Lưu Tây thấy trời còn sớm liền tách khỏi Ngọc Trường Không, tính toán dạo quanh thành một lúc.
“Ngươi định  ? Có cần   cùng ?” Ngọc Trường Không hỏi nàng.
Tần Lưu Tây lắc đầu, trêu chọc: “Gương mặt  của Trường Không công tử  như thiên nhân, chỉ cần   đường thôi, e rằng các cô nương đều bước  nổi.”
Ngọc Trường Không  khẽ: “Ta   ngoài đường, mà định đến hiệu sách một chuyến tìm mấy quyển sách. Ngươi  thể dẫn đường thì  quá,  cũng  quen thuộc Li Thành  lắm.”
Tần Lưu Tây nghĩ ngợi một lát  : “Được,  đến Tô Hà Thư Cục , sách ở đó là đầy đủ và mới nhất.”
Hai  bèn vòng đến Tô Hà Thư Cục. Có một lão nhân nhỏ nhắn với phong thái trí thức đang  ở gian giữa, thấy Tần Lưu Tây, ông liền mỉm .
“Là Tiểu Tần công tử tới đấy ,  lâu  gặp.”
Tần Lưu Tây chắp tay vái chào: “Vương gia gia vẫn khỏe chứ ạ. Gần đây bận chút chuyện nên  ghé qua, ngài vẫn  cả chứ?”
“Nhờ phúc của cháu, vẫn  cả.”
Tần Lưu Tây  : “Vậy thì   ạ. Cháu đến cùng bằng hữu để tìm mấy quyển sách.” Nàng  quanh một vòng  : “ xem  hôm nay hiệu sách  vẻ đông hơn  khi.”
Vương lão : “Cháu   đó thôi, triều đình  hạ thông cáo,  là sang năm sẽ mở thêm Ân khoa. Thế nên các học trò đến tìm sách ôn luyện cũng đông hơn.”
Mở Ân khoa cũng  liên quan gì đến Tần Lưu Tây, nàng  : “Thì  là . Ngài cứ bận  ạ.”
“Các cháu cứ tự nhiên.”
Tần Lưu Tây  Tô Hà Thư Cục  đầy đủ sách là bởi vì hiệu sách  chiếm diện tích cực lớn, chia  hai tầng. Tầng một và tầng hai bán sách và văn phòng tứ bảo, tầng ba thì dành cho học trò chép sách hoặc mượn . Hiệu sách  quy củ, bên trong    ồn, nếu  từ nay về  sẽ    mượn sách nữa.
Vì , Tô Hà Thư Cục tuy nhiều  lui tới nhưng vẫn  yên tĩnh,  tìm sách và  sách đều vô cùng tự giác.
“Trường Không  tìm sách gì? Tàng thư trong nhà ngươi hẳn là chỉ nhiều chứ  ít hơn nơi   nhỉ?” Tần Lưu Tây .
Ngọc Trường Không gật đầu: “Trong tộc cũng  một tòa Tàng Thư Các, nhưng   ai cũng  . Phải  thủ lệnh của tộc trưởng hoặc trưởng lão, thời gian xem sách cũng  quy định. Một  bản sách lẻ  càng khó thấy.”
“Người khác  thể, chứ ngươi chắc chắn  thể. Ngươi chính là Ngọc Trường Không mà.” Tần Lưu Tây quả quyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-196-nguoi-thi-khong-trung.html.]
Ngọc Trường Không chỉ   . Hắn là cháu đích tôn của tộc trưởng,  Tàng Thư Các dễ như  phòng , trong các  sách gì  đều .  cũng chính vì  mà    ít con cháu trong tộc ngấm ngầm chế nhạo,   "giữ núi báu mà  lấy  gì".
Hắn là  mù,   thấy nội dung trong sách, tự nhiên là "giữ núi báu mà  lấy  gì".
Tần Lưu Tây cùng    trong, lướt qua từng hàng kệ sách, chuẩn  lên tầng hai thì bất ngờ va  một  ôm sách  tới, sách rơi vãi đầy đất.
“Xin , xin .” Đó là một học trò, mặc một bộ áo dài sạch sẽ, gọn gàng nhưng  mảnh vá,  đầu đội khăn vuông. Sắc mặt y  tái nhợt, ngón tay  vết chai,  mắt  quầng thâm, trông  vẻ ủ rũ.
Tần Lưu Tây giúp y nhặt sách  đất lên, thấy đó là mấy quyển Luận Ngữ, Đại Học, liền đưa qua và : “Vị tú tài đây cũng định sang năm dự thi Ân khoa ?”
Ngọc Trường Không  nàng gọi y là tú tài,  khỏi liếc .
Học trò  cũng sững sờ, tò mò hỏi: “Sao công tử   là tú tài?”
“Cách ăn mặc  của ngươi chẳng    rõ  ?” Tần Lưu Tây : “Ta  ngươi là tú tài, càng  sang năm ngươi sẽ thi rớt, thi  trúng. Vậy ngươi còn thi  gì?”
Sắc mặt  học trò lập tức đại biến.
 
 
 
 
 
 
 
Thư Sách